Minh Thỏ khoác chiếc ba lô màu mật ong, chân nhún nhảy theo xe chở đồ về ngôi nhà mới giữa khu rừng trám xanh. Mùi hương trái chín lơ lửng trong gió không che được nỗi buồn rời xa bạn cũ của cô bé lông trắng muốt...
Tiếng cười khúc khích vang lên sau bụi cây sồi khiến Minh giật mình. Một chú sóc đuôi xù đỏ thắm đang cười ngặt nghẽo, tay giơ cao bức tranh nguệch ngoạc vẽ hình thỏ tai vểnh. "Xin lỗi nhé! Tớ là Sóc Chuột – họa sĩ số 1 khu rừng này!"
Hai người bạn mới nhanh chóng rủ nhau khám phá con suối ngọc trai. Khi Sóc Chuột khoe album ảnh gia đình, Minh vô ý làm rơi chiếc khung xuống nước. Tiếng khóc nức nở của sóc bé khi nhìn bức ảnh gia đình nhòe nước khiến Thỏ con bủn rủn chân tay...
Đêm đó, Minh nằm cuộn tròn trong lòng mẹ, kể lại sự việc bằng giọng nghẹn ngào. Mẹ âu yếm vuốt đôi tai hồng của con: "Khi ta chân thành nhận lỗi và lắng nghe, trái tim nào cũng sẽ mở cửa. Con thử làm chiếc bánh khoai môn nhé?"
Hương thơm ngọt ngào dẫn lối Minh đến gốc sồi vào sáng hôm sau. Sóc Chuột đang ngồi thẫn thờ ôm khung ảnh cũ. "Tớ xin lỗi vì đã vụng về, và... tớ muốn nghe câu chuyện về gia đình cậu!" – Thỏ con run run đưa ra chiếc bánh còn ấm nồng.
Dưới tán lá reo vui, hai bạn nhỏ chia sẻ những câu chuyện gia đình đầy tiếng cười. Minh còn dạy Sóc Chuột cách vẽ hình sóc bố đang múa điệu rock khiến cả khu rừng rung động. Khi hoàng hôn nhuộm tím những đám mây, họ đã cùng nhau tạo nên bức tranh mới – nơi gia đình Thỏ và Sóc quây quần bên lò sưởi lấp lánh...