Trong khu rừng Lá Mầm xanh mướt, có chú Thỏ Xám nhút nhát sống cùng gia đình dưới bụi tre già. Dù bố mẹ luôn dịu dàng dạy bảo, Thỏ vẫn buồn vì chẳng có bạn nào chịu chơi cùng. Mỗi sáng nhìn đàn sóc đuổi nhau trên cành, Thỏ thầm ước: "Giá mình cũng dạn dĩ như họ..."
Một hôm, Thỏ bắt gặp Rùa Vàng – cụ già thông thái đang tưới nước cho vườn hoa cạnh con suối. "Sao cháu cứ đứng xa lắm thế?" – Rùa hỏi bằng giọng ấm như nắng sớm. Nghe Thỏ kể nỗi niềm, Rùa mỉm cười: "Tình bạn như hạt mầm, phải chăm vun từng chút một. Hãy bắt đầu bằng đôi tai biết lắng nghe."
Thỏ làm theo lời dạy. Chú giúp Chim Sẻ non tìm tổ, kiên nhẫn nghe Sóc Nâu kể chuyện kho báo mùa thu. Dần dần, tiếng cười rúc rích của Thỏ hòa vào nhịp rừng. Nhưng có lần, Thỏ vụng về làm đổ lọ mật ong của Gấu Ú, suýt nữa mất bạn. "Mẹ ơi, con thật vụng về!" – Thỏ nức nở. Mẹ ôm chú vào lòng: "Sai lầm dạy ta cách sửa sai. Quan trọng là con đã cố gắng."
Ngày hội Trăng Rằm, Thỏ rủ cả rừng về nhà làm bánh dẻo. Đêm đó, dưới ánh trăng vàng óng, bố Thỏ kể câu chuyện về chiếc cầu cầu vồng – nơi những trái tim biết yêu thương tìm thấy nhau. Rùa Vàng tặng chùm hoa cúc dại: "Gia đình là cội rễ, bạn bè là cánh hoa. Có cả hai, cuộc sống mới trọn vẹn."
Từ đó, khu vườn nhà Thỏ luôn rộn tiếng nói cười. Và mỗi khi cầu vồng xuất hiện, chú lại thì thầm: "Cảm ơn những trái tim đã cho mình cả thế giới!".