Bạn Mới Của Bé Mai
Chiều hôm ấy, bé Mai lon ton trên con đường làng quen thuộc. Bỗng từ bụi cây, tiếng rên "ư ử" khẽ vang lên. Cô bé dừng chân, nghiêng người nhìn xuống: Một chú cún con lấm lem đang co ro dưới gốc cây!
"Cún ơi, có ai ở đây không?" - Mai khẽ hỏi. Chú cún đen nhánh ngẩng đầu, đôi mắt nâu long lanh như cầu cứu. Thấy bụng cún hóp lại, Mai vội cởi chiếc khăn quàng, bọc cún vào lòng: "Về nhà với chị nhé!".
Vừa bước đến cổng, mẹ đã chạy ra: "Con mang gì thế?". Mai kể lại câu chuyện, đôi tay xiết chặt chú cún run rẩy. Bố mỉm cười xoa đầu con gái: "Nhà mình sẽ chăm cún đến khi tìm được chủ nhé". Từ hôm ấy, bé đặt tên cho cún là Mực.
Sáng nào Mai cũng dậy sớm pha sữa cho Mực. Cả nhà cùng làm ổ bằng thùng carton cũ lót chăn mềm. Nhưng chủ nhật này, khi cả nhà đang ăn sáng, chuông cửa reo vang. Một bác hàng xóm tay cầm tờ rơi "Tìm cún cưng lạc": "Nhà tôi mất cún giống hệt con này!".
Mai ôm chặt Mực vào lòng, nước mắt chực trào: "Con không muốn xa Mực!". Bố nhẹ nhàng ôm con: "Nếu là mình bị mất Mực, mình có buồn không?". Đêm đó, Mai thủ thỉ với cún: "Mai phải trả bạn về thôi. Nhưng mình sẽ luôn nhớ nhau nhé?".
Hôm tiễn Mực, cô bé được bác hàng xóm tặng ảnh chụp hai đứa. Tối đó, khi cả nhà quây quần, mẹ bảo: "Nhờ con biết yêu thương mà mình có thêm bạn mới đấy". Ngoài hiên, chú mèo mun đang dụi đầu vào chân Mai - một thành viên mới mà gia đình quyết định nhận nuôi từ hôm gặp Mực.