Ở làng chài Hải Long nắng vàng như mật ong, có cô bé Mai 9 tuổi luôn mang theo hộp màu vẽ và chú cua cưng tí hon tên Cua Kẹo. Bố mẹ Mai đi biển dài ngày, để lại khoảng trống trong trái tim bé. Một chiều thu, gia đình ông Thắng - thợ đóng thuyền già - chào đón cậu cháu trai Nam từ thành phố về sống cùng.
Hai đứa trẻ gặp nhau ở bến thuyền cũ khi Mai vô tình làm đổ lọ bột màu lên mô hình thuyền gỗ Nam đang chăm chú ghép. "Cậu phá hỏng tác phẩm của tôi rồi!" - Nam giận dỗi. Mai cúi gằm mặt: "Mình... mình xin lỗi". Cua Kẹo búng càng gõ lách cách trên ván gỗ như xin tha thứ.
Lễ hội Thuyền Rồng sắp đến, ông Thắng đề nghị hai đứa cùng trang trí chiếc thuyền thiên nga cũ kỹ trong kho. "Nhưng cháu không muốn làm chung với bạn ấy!" - Nam cau mày. Mai khẽ nắm váy, nước mắt lăn trên má: "Ông ơi, chúng cháu sẽ cố".
Khi dọn dẹp kho thuyền, Cua Kẹo bỗng kẹt trong chiếc hộp sắt rỉ. Hai đứa vội lao vào giải cứu. "Mình biết rót dầu ăn vào sẽ dễ mở hơn!" - Nam lóe lên ý tưởng. Mai ngạc nhiên: "Sao cậu biết?". "Vì... vì mình thích nấu ăn mà" - cậu bé đỏ mặt. Lần đầu tiên họ cùng cười giòn tan.
Chiếc thuyền cũ dần khoác lớp áo mới với những nét vẽ rực rỡ của Mai và món đồ trang trí bằng vỏ sò khéo léo của Nam. Một hôm, Cua Kẹo dẫn họ đến góc kho tối, nơi có chiếc rương gỗ bám đầy hàu. Bên trong là nhật ký của ông nội Mai - người thợ đóng thuyền tài ba. Những dòng chữ run run kể về chuyến đi định mệnh năm xưa, khi ông cứu cả gia đình Nam thoát nạn đắm tàu.
"Thì ra ông nội mình là ân nhân của gia đình tớ!" - Nam nghẹn ngào. Mai siết chặt tay bạn: "Và giờ chúng ta là bạn của nhau". Họ cùng sửa lại chiếc thuyền thiên nga, nơi ông nội Mai từng dạy các cháu bài học về lòng dũng cảm.
Đêm lễ hội, chiếc thuyền lấp lánh ánh đèn lồng ra khơi, mang theo lời nhắn hai đứa viết cho bố mẹ Mai: "Con đã học được cách yêu thương như ông nội dạy". Trên bầu trời sao, những cánh diều hình cua bé xíu của Nam và Mai cùng nhau bay cao.