Trong khu rừng Hoa Đào, có một chú thỏ con tên Bé sống cùng mẹ trong ngôi nhà gỗ nhỏ. Thỏ Bé rất nhút nhát, chẳng bao giờ dám bắt chuyện với các bạn muông thú. Mỗi chiều, cậu chỉ lặng lẽ ngắm đàn sóc chuyền cành, chị nai gặm cỏ qua khung cửa sổ.
Một hôm, mẹ thỏ ôm cậu vào lòng hỏi: "Sao con không ra chơi cùng các bạn?" Bé cụp tai xuống: "Con sợ... sợ các bạn không thương mình.". Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Tình bạn như hạt mầm, phải dũng cảm gieo xuống đất trước khi nở hoa."
Hôm sau, Bé quyết định mang giỏ cà rốt ra suối. Bỗng tiếng khóc nức nở vang lên. Một bạn nhím con bị lạc mẹ đang co ro dưới gốc sồi. Tim Bé đập thình thịch, nhưng cậu nhớ lời mẹ, bước tới đưa củ cà rốt: "Bạn ăn đi, mình sẽ cùng tìm mẹ nhé!". Suốt buổi chiều, hai bạn lần theo dấu chân nhỏ, hát vang bài ca mẹ dạy để xua tan nỗi sợ.
Khi mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa, họ gặp mẹ nhím đang cuống cuồng tìm con. Nhím mẹ ôm Bé thật chặt: "Cảm ơn cháu đã giúp con tôi!". Từ đó, thỏ Bé có thêm người bạn đầu tiên. Cậu học được rằng lòng tốt chính là cầu nối diệu kỳ.
Rồi mùa đông đầu tiên đến. Bão tuyết dữ dội quật ngã cây đào già trước nhà. Thỏ mẹ ốm nặng. Bé run rẩy ôm mẹ, nước mắt rơi lã chã: "Phải làm sao bây giờ?". Bỗng tiếng gõ cửa vang lên. Ngoài kia là chú nhím, chị nai, anh sóc... tất cả đều mang theo lá thuốc và thức ăn. "Chúng tôi đây rồi!" - tiếng nói đồng thanh khiến căn nhà nhỏ ấm áp lạ thường.
Khi mẹ khỏe lại, Bé nhận ra gia đình không chỉ là bốn bức tường. Đó là vòng tay bè bạn sẻ chia, là trái tim biết lắng nghe và yêu thương không điều kiện. Và cậu thỏ nhút nhát ngày nào giờ đã biết rằng: Hạnh phúc được gieo mầm từ những điều giản dị nhất.