Trong khu rừng Mặt Trời Mọc có bạn Thỏ Trắng bông xù đáng yêu. Một hôm, Thỏ phát hiện một bạn nhím nhỏ co cụm dưới gốc sồi, bộ lông xám xịt còn vương vài chiếc lá khô. "Chào bạn! Mình là Thỏ Trắng. Bạn tên gì thế?" Thỏ dịu dàng hỏi. Nhím ngước đôi mắt ươn ướt: "Mình... mình là Nhím Xù. Mình mới chuyển đến..."
Hai bạn nhanh chóng thân thiết. Nhím kể cha mẹ bạn ấy là nghệ nhân trồng hoa, ngày nào cũng bận rộn trong khu vườn bí ẩn. "Hôm qua sinh nhật mình, bố mẹ chỉ tặng một cục đất nặn hình bông cúc..." Nhím thở dài. Thỏ xoa xoa tai hồng an ủi: "Nhưng mà đất nặn có thể trồng cây thật này!"
Khi cơn bão ập đến, cả khu rừng chao đảo. Thỏ hốt hoảng nhớ mẹ dặn ở nhà. Nhím Xù run rẩy nắm tay bạn: "Về nhà mình đi! Vườn nhà mình có hầm trú ẩn!" Trong căn hầm ấm áp tỏa mùi hương hoa cúc, hai đứa trẻ kinh ngạc thấy bố mẹ Nhím đang nhanh tay bó những chậu hoa quý tránh bão. "Con yêu, cục đất sinh nhật ấy chứa hạt giống cúc vũ trụ mà bố mẹ ấp ủ suốt năm trời..."
Sáng hôm sau, Thỏ Trắng dẫn Nhím Xù đến ngôi nhà cây của mình. Mẹ Thỏ - cô giáo dạy nhạc vội ôm con vào lòng: "Mẹ xin lỗi vì bữa tiệc đơn giản hôm qua. Nhưng này, cả gia đình mình cùng làm bánh carot mới nhé!" Nhìn những nét vẽ ngộ nghĩnh bố Thỏ vẽ trên hộp cơm trưa, Nhím chợt hiểu: Tình yêu gia đình giống như hạt mầm, cần thời gian và sự kiên nhẫn để cảm nhận.
Từ đó, khu vườn nhỏ ven suối trở thành nơi hai gia đình cùng nhau trồng những đóa cúc rực rỡ. Và mỗi chiều, tiếng cười giòn tan của Thỏ Trắng, Nhím Xù cùng những bản nhạc violin ngọt ngào của mẹ Thỏ, tiếng giảng bài trầm ấm của bố Nhím lại hòa thành bản giao hưởng ấm áp nhất khu rừng.