Giữa ngôi làng nhỏ có cánh đồng cỏ may mênh mông, cậu bé Sol 7 tuổi thường ngồi một mình bên gốc cây bàng già. Những chiếc diều giấy màu xanh do bố làm tặng cậu cứ vô hồi lượn lờ trên trời cao, như tâm trạng cô đơn của Sol chẳng biết chia sẻ cùng ai.
Một buổi chiều gió mùa hạ, một tiếng rì rào nhỏ xíu vang lên: 'Cậu ơi… diều của cậu đẹp quá!' Sol quay phắt lại, giật mình khi thấy gia đình bọ cánh cam năm anh chị em đang đậu trên chiếc lá. Chú bọ cam út Dâu Tây nhảy tưng tưng: 'Tụi mình muốn bay cùng cánh diều! Nhưng phải có sáu cánh diều mới đủ cho cả nhà.'
Sol phì cười, lần đầu tiên cậu tỉ mỉ dạy những người bạn tí hon cách quết hồ dán, uốn nan tre. Cả đàn bọ nhao nhao góp ý: 'Thêm sợi ruy băng làm đuôi đi!', 'Mình thích diều hình trái tim!'. Tiếng cười giòn tan hòa cùng mùi cỏ non khi cả nhóm cùng quây quần dưới bóng râm.
Khi màn đêm buông xuống, Sol giật mình thảng thốt phát hiện Dâu Tây lạc mất. Cậu bé cùng bốn anh chị bọ cam lập tức xách đèn lồng đi tìm. Họ lần theo vệt nhựa cây mà chú bọ út khéo để lại trên lá, băng qua con mương nước trong veo nơi Dâu Tây đang co ro vì lạnh. 'Mình xin lỗi vì ham chơi…' Dâu Tây thút thít. Sol ôm nhẹ chú bọ vào lòng: 'Lần sau em đi đâu phải rủ cả nhà nhé!'
Từ đó, chiếc diều sáu cánh của Sol luôn chở theo gia đình bọ cam vi vu trên bầu trời. Cậu bé hiểu ra rằng tình bạn như cánh diều giấy - cần sự nâng niu chăm chút, còn gia đình như dây diều vững chắc, dù bay cao đến đâu vẫn mãi gắn bó bên nhau.