Trăng non vừa lên cao, những ngôi sao lấp lánh như rắc bụi vàng lên bầu trời đêm. Thỏ Trắng nhỏ nép vào cửa sổ, đôi tai bông mềm hướng về phía khu rừng xa. "Hôm nay trăng đẹp quá, mình muốn đi dạo một chút!" – chú thỏ thì thầm với chị Hằng Nga đang mỉm cười trên cao.
Bước chân nhẹ nhàng của Thỏ Trắng in hằn trên thảm cỏ sương. Bỗng từ xa vọng lại tiếng hát róc rách: "Suối ta chảy về đâu? Về nơi biển xa thẳm...". Thỏ Trắng nhoẻn miệng cười, chạy theo âm thanh trong trẻo ấy. Dòng suối nhỏ lung linh dưới ánh trăng đang reo vui đón chờ bạn mới.
Giữa lúc đùa nghịch với sóng nước bạc, một chùm ánh sáng lập lòe xuất hiện. Đàn đom đóm xếp thành vòng tròn nhảy múa quanh Thỏ Trắng. "Cùng bay nào bạn ơi!" – những người bạn nhỏ ríu rít mời gọi. Chú thỏ ngước nhìn lên tán cây sồi già, nơi muôn lá thì thào câu hát gió. Ông sồi khẽ rung cành, thả xuống một chiếc lá vàng đưa Thỏ Trắng trở về mặt đất.
Khi bình minh còn ngái ngủ phía chân trời, Thỏ Trắng nằm cuộn tròn trong căn phòng ấm áp. Tiếng thì thầm của rừng đêm vẫn vang vọng: "Hãy luôn lắng nghe trái tim tò mò, nhưng nhớ về nhà khi bình minh gọi...". Ánh trăng dịu dàng vỗ về đôi mắt nhắm nghiền, đưa chú vào thế giới những giấc mơ ngập tràn tiếng cười đom đóm.