Trong khu rừng Cánh Bướm Vàng có một chú thỏ trắng tên Bông luôn thích khám phá. Một hôm, Bông buồn thiu vì mẹ bận dọn nhà không chơi cùng. Chú quyết định ra suối tìm bạn mới.
Vừa đến bờ cỏ, Bông nghe tiếng khóc tí tách. Một chú chuột nhỏ đang hớt hải chạy quanh hố sâu. Bông liền dựng đôi tai to, lắng nghe kỹ thì ra bạn ấy làm rơi hạt dẻ cuối cùng xuống hố. Chú thỏ nhanh trí dùng chiếc lá sen làm cầu trượt, cùng chuột nhỏ lấy lại hạt dẻ. Thế là hai bạn cười rúc rích, hứa chiều mai cùng nhổ cà rốt.
Trên đường về, Bông gặp bạn sóc đỏ mếu máo vì làm hỏng tổ chim. Chú thỏ ngồi xuống gật gù: 'Mình hiểu bạn buồn lắm...' Rồi cả hai cùng lấy lá khô, cành cây sửa lại tổ chim như mới. Khi chú chim non cất tiếng hót, sóc nhảy cẫng lên ôm Bông thật chặt.
Tối đó, trời đổ cơn giông lớn. Bông run rẩy thấy mẹ vẫn lặng lẽ che cho mình chiếc ô ấm áp. Chợt hiểu ra, chú thỏ bé xíu quàng chân trước ôm cổ mẹ: 'Con biết mẹ luôn ở đây dù bận đến đâu. Ngày mai con sẽ dẫn các bạn đến nhà giúp mẹ dọn dẹp nhé!'
Sáng hôm sau, khu vườn rộn tiếng cười khi chuột, sóc và cả nhím con đến phụ gia đình thỏ. Bông hạnh phúc thấy vòng tay bạn bè và mẹ dịu dàng đan vào nhau như chiếc nôi êm ấm.