Trong khu rừng Mặt Trời Mọc, Thỏ Bông vừa theo gia đình chuyển đến ngôi nhà gỗ mới. Cô bé nhút nhát ngồi bó gối trên bậc thềm, ngắm những chiếc lá phong đỏ rực lăn qua sân. Bố mẹ cậu đang bận dựng kho thức ăn cho mùa đông sắp tới.
Một tiếng sột soạt vang lên. Từ tán cây sồi, chú sóc nâu nhỏ xuất hiện với chiếc đuôi xù như chùm bông lau. "Chào cậu! Tớ là Sóc Nâu. Cậu muốn đi hái quả dâu rừng không?" – Giọng nói vui tươi khiến Thỏ Bông bật cười khúc khích. Thế là hai người bạn mới rủ nhau phiêu lưu khắp khu rừng.
Ngày qua ngày, Thỏ Bông dành gần hết thời gian cho Sóc Nâu. Cậu quên cả việc phụ mẹ nhặt hạt dẻ, không để ý những lần bố cười buồn khi cậu vội chạy ra cửa. Rừng càng vào đông, gió càng se lạnh.
Một chiều cuối thu, khi đang chơi trốn tìm trên cây cao, Sóc Nâu trượt chân ngã. "Ối! Chân tớ đau quá!" – Tiếng khóc thút thít của bạn khiến Thỏ Bông hoảng hốt. Cậu chạy như bay về nhà, nước mắt lưng tròng. Không ngần ngại, cả gia đình Thỏ xúm lại khiêng Sóc Nâu vào nhà. Mẹ băng bó vết thương, bố nấu cháo hoa cúc ấm nóng, em trai Thỏ thì kể chuyện vui làm Sóc Nâu cười quên đau.
Đêm đó dưới ánh lửa bếp lập lòe, Thỏ Bông ôm cổ mẹ thì thầm: "Con xin lỗi vì lâu nay không phụ giúp mẹ. Cả nhà mình... ấm áp quá!". Sóc Nâu cười tít mắt: "Tớ ghen tị vì cậu có gia đình tuyệt thế!"
Từ đó, khu rừng có thêm tiếng cười rộn rã khi Sóc Nâu thường xuyên sang chơi. Cả nhà Thỏ cùng nhau dựng chiếc xích đu trên cây sồi, nơi hai người bạn nhỏ đong đưa kể nhau nghe bao câu chuyện. Mùa đông năm ấy qua đi, để lại bài học ấm áp về tình bạn và gia đình – những món quà quý giá nhất tuổi thơ.