Ở làng Mây Tím nho nhỏ, có cô bé Hoa Cúc 9 tuổi lúc nào cũng ôm khư khư hộp màu vẽ. Từ ngày bố mẹ đi xa, Cúc chỉ thủ thỉ với những bức tranh vẽ dưới gốc cây đa cổ thụ. Một chiều thu, nét cọ của em vô tình tô đậm viền lá khiến chiếc lá bật ra khỏi trang giấy, lơ lửng như con bướm vàng.
"Ối!" - Tiếng khúc khích vang lên từ tán cây. Một sinh vật tí hon với đôi cánh chuồn chuồn lấp lánh nhảy xuống: "Tranh cậu đẹp quá! Cho tớ chơi cùng nhé?". Đó là Tũn, linh hồn rừng bé bằng bàn tay nhưng có mái tóc dài tết thành trăm sợi cành khô.
Bà Ngoại - người kể chuyện cổ tích giỏi nhất làng - đã dạy Cúc cách pha màu từ hoa sim rừng. Khi Tũn dùng phép thuật biến những con thú trong tranh thành hình hài chập chờn, Cúc reo lên: "Chúng mình làm triển lãm tranh sống động nhé!". Nhưng khi mặt trời lặn, các bức vẽ lại trở về trang giấy phẳng lặng.
"Phép thuật không thay thế được trái tim ấm áp đâu," - Bà Ngoại mỉm cười đặt tay lên vai cháu khi thấy Cúc bẽn lẽn mời Tũn về nhà uống trà hoa cúc. Đêm ấy, hai người bạn mới cùng vẽ lên bức tường khoai lang - nơi những chú dế mèn tranh thủ làm khán giả đầu tiên.
Sáng hôm sau, Tũn đặt lên lòng bàn tay Cúc hạt giống óng ánh: "Gieo nó ở nơi cậu muốn có thêm bạn nhé!". Cây non vươn lên thành gốc tử đằng tím ngát trước cổng trường, nơi cô bé lần đầu dũng cảm hỏi: "Tớ có thể ngồi cạnh cậu không?".