Trên tảng mây vàng rực giữa bầu trời, cậu bé Nam loay hoay với chiếc kính viễn vọng tự chế. ‘Hòn đảo bay đang trôi về phía mặt trời!’ – Tim cậu đập thình thịch khi phát hiện điều kinh khủng. Những cơn gió nâng đỡ đảo mây đã biến mất bí ẩn.
Một cục bông trắng muốt lăn đến chỗ Nam. ‘Mình là Mây Mập…’ – Sinh vật mây nhút nhát lí nhí – ‘Cửa hang Gió Xoáy có tiếng động lạ, chắc Đại Bàng Sắt cần giúp!’
Hai bạn nhỏ men theo vách đá lởm chởm tới hang động bí ẩn. Đại Bàng Sắt vẫy cánh kim loại nặng trĩu: ‘Rễ cây Thần Phong đã bịt kín tuabin! Không có gió, chúng ta sẽ thành mây khói!’
Trước mắt họ, những dây leo dày đặc quấn chặt cỗ máy khổng lồ. (Bé ơi, làm sao để tháo gỡ đám rễ cây này nhỉ?)
Nam mở túi đồ nghề lách cách: ‘Mây Mập có thể hút nước trong rễ cây không?’ Cục mây phùng má thổi ‘phù’ – những sợi rễ co rúm lại! (Ồ, khi cây bị mất nước sẽ teo lại đấy!)
Chiếc tuabine rỉ sét lộ ra. Nam dùng bánh răng dự phòng lắp vào trục quạt: ‘Còn thiếu thứ gì đó để khởi động…’ (Bé có biết cần gì để máy chạy không?)
Mây Mập bỗng hắt xì hơi – tia sét nhỏ từ đám mây tích điện chạm vào động cơ. Với tiếng gầm rú, cánh quạt vĩ đại quay tít! Gió ào ào thổi qua mái tóc Nam, hòn đảo từ từ đổi hướng. Đại Bàng Sắt cất tiếng cười sằng sặc: ‘Tia chớp đánh thức lõi năng lượng! Các bé quả là thiên tài!’