Mai là cô bé 8 tuổi sống ở một làng quê yên ả. Từ khi bố mẹ bận rộn công việc đồng áng, cô thường cảm thấy cô đơn. Một chiều thu, cậu bé Minh mới chuyển đến đã rủ Mai chơi thả diều. Chú diều giấy hình cá chép của Minh đỏ rực như ngọn lửa nhỏ trên nền trời xanh.
Hai đứa trẻ nhanh chóng trở thành bạn thân. Chúng cùng nhặt lá khô làm diều, dùng dây tơ tằm của bà nội Mai để buộc đuôi diều. Nhưng có một điều kỳ lạ: Minh luôn về nhà trước 5 giờ chiều dù đang chơi vui. 'Nhà mình có quy định cả nhà phải ăn tối cùng nhau', Minh giải thích khi thấy Mai ngạc nhiên.
Một hôm, Mai giận dỗi bỏ chạy khi bố mẹ quên không đi họp phụ huynh cho em. Chạy đến gốc đa đầu làng, cô thấy Minh đang ngồi vẽ diều mới. Nghe bạn kể chuyện, Minh khẽ nói: 'Mình từng giận ba mẹ vì suốt ngày đi công tác. Nhưng có lần mẹ ốm nặng mới biết, ba mẹ làm việc vất vả chỉ để mình được no ấm'.
Chiều đó, Mai về nhà sớm hơn thường lệ. Cô ngỡ ngàng thấy mẹ đang ôm album ảnh cũ - những tấm hình gia đình từ khi Mai mới lọt lòng. 'Con gái à, bố mẹ xin lỗi vì bận việc quá...', giọng mẹ nghẹn ngào. Mai òa khóc ôm lấy mẹ, lần đầu tiên hiểu ra tình yêu thầm lặng phía sau những bộn bề.
Từ đó, hai đứa trẻ cùng nhau nghĩ ra 'trò chơi gia đình': Mỗi tối, chúng thi kể chuyện về những kỷ niệm đẹp với người thân. Dần dà, cả làng trẻ con đều học theo cách ấy. Tiếng cười trong các mái nhà lá lại rộn rã như những cánh diều mùa thu...