Chiếc xe tải dừng trước ngôi nhà mới khi nắng chiều vàng óng trải dài trên thảm cỏ. Bé Nấm nắm chặt tay mẹ, ngước nhìn những chú bướm trắng lượn vòng quanh giàn hoa giấy. ‘Nơi này sẽ lạ lắm đây’, cô bé tự nhủ khi nghe tiếng cười trong trẻo vọng từ xa.
Từ hôm đó, chiếc xích đu sau vườn nhà Tép trở thành nơi hòa nhạc của hai trái tim nhỏ. Cô bạn tóc tém gầy guộc kể cho Nấm nghe về ông bà nội - người dạy Tép nhổ cỏ vườn rau, gấp hộp giấy đựng bánh mì mỗi sáng. ‘Bà bảo gia đình giống như cây đa, rễ bám sâu mới đỡ được cành lá vươn xa’, Tép cười híp mắt nói.
Mùa mưa đầu tiên tới, Nấm ngạc nhiên thấy Tép đeo chiếc túi vải bạc màu đi học. ‘Là quà của mẹ bạn trước khi mất’, Tép thì thầm, ngón tay nhẹ vuốt những đường chỉ đã sờn. Cả tuần sau, hai đứa cùng trang trí chiếc túi mới bằng hình vẽ gia đình - có ông bà Tép, ba mẹ Nấm, và hai chú mèo con.
Đêm hội trăng rằm, khi những chiếc đèn ông sao lung linh thắp sáng sân đình, Nấm kéo Tép đến góc vườn nhà mình. ‘Tặng cậu cây gia đình của tớ!’ - Trên tấm gỗ xinh xắn là những chiếc lá vải in dấu tay cả nhà, giữa ngọn cây là hai bàn tay bé xíu đan vào nhau.
Từ hôm ấy, mỗi sớm mai thức dậy, Nấm đều thấy bố mẹ đang chuẩn bị bữa sáng thật tươm tất. Còn Tép thì dạy ông bà cách gọi video để ba mẹ Nấm ở xa cũng có thể tham gia buổi picnic cuối tuần. Dưới gốc cây bằng lăng tím ngát, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ hòa cùng gió, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng...