Chú Thỏ Nhỏ và Hành Trình Dũng Cảm
Trong khu rừng Ánh Dương, có một chú thỏ trắng tên Bông luôn nép mình sau đám cỏ cao vì sợ bóng tối. Mỗi khi mặt trời lặn, Bông co rúm trong hang, tim đập thình thịch như trống đánh.
Một buổi sáng, Sóc Nâu – người bạn thân nhất của Bông – hốt hoảng chạy đến: "Cún con bị lạc ở Rừng Đêm mất rồi! Chúng ta phải cứu bạn ấy!". Bông rùng mình, nhưng nghĩ đến khuôn mặt tội nghiệp của Cún, chú nắm chặt những sợi lông bàn chân: "Tớ sẽ đi cùng cậu!"
Hai bạn nhỏ lao vào rừng sâu nơi những tán cây đan kín như tấm màn đen. Tiếng cành cây gãy răng rắc khiến Bông toát mồ hôi. Bỗng – Rầm! Một cơn mưa đá ập xuống tứ phía. Sóc Nâu kêu thét: "Mình lạc đường rồi!".
Giữa lúc tuyệt vọng, ánh sáng lập lòe của đom đóm Hiếu Kỳ xuất hiện: "Hãy theo những chiếc lá phát sáng! Chúng sẽ dẫn đường!". Từng chiếc lá vàng rực lên như ngọn đèn nhỏ, vẽ thành con đường xuyên qua bụi gai.
Vượt qua vách đá cheo leo nhờ lời khuyên "Hít thở sâu và nhìn về phía trước" của chim gõ kiến Thông Thái, băng qua suối với sự giúp đỡ của gia đình hải ly, cuối cùng họ cũng tìm thấy Cún con đang run rẩy trong hốc cây. "Bông ơi, cậu thật dũng cảm!" – Cún nức nở.
Trên đường về, Bông nhận ra bóng tối không đáng sợ như chú tưởng. Những vì sao lấp lánh như nụ cười của mẹ, tiếng dế ri rả là bài hát ru của rừng. Từ đó, chú thỏ nhỏ trở thành hướng dẫn viên can đảm nhất khu rừng, đôi tai hồng luôn vểnh lên kiêu hãnh.
"Can đảm không phải là không biết sợ, mà là dám bước tiếp dù trái tim còn run rẩy"