Trong khu rừng Mặt Trời Mọc có một bạn sóc nâu tên là Bư. Từ nhỏ, Bư đã sợ độ cao nên chưa bao giờ leo lên ngọn cây cổ thụ - nơi có những hạt dẻ thơm ngon nhất. Mùa đông năm ấy, mẹ của Bư bị ốm và ước muốn được nếm thử hạt dẻ từ đỉnh cây cao.
Nắm chặt bàn tay bé xíu, Bư hít một hơi thật sâu: "Con phải làm được! Mẹ cần con!". Chú sóc nhỏ bám từng thân cây gồ ghề, mỗi lần gió thổi qua lại run rẩy. Có lúc tưởng như trượt chân, Bư nhắc nhở bản thân: "Chậm thôi, từng bước một!".
Khi leo đến nửa thân cây, Bư gặp bạn chim Khuyên đang xoắn tổ. Thấy Bư mồ hôi nhễ nhại, Khuyên hót véo von: "Cậu dũng cảm quá! Mình sẽ bay theo bảo vệ cậu!". Tiếng hót trong trẻo như tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân nhỏ bé.
Cuối cùng, những tia nắng vàng chạm vào đỉnh cây. Bư hái từng chùm hạt dẻ căng mẩy, lòng rộn rã niềm vui. Trên đường xuống, chú phát hiện cách luồn qua các cành cây chắc chắn giúp đường về dễ dàng hơn. Khi mẹ nắm tay Bư và nếm thử hạt dẻ, mắt bà lấp lánh: "Hạt dẻ ngon nhất mẹ từng ăn, bởi nó chứa đựng lòng dũng cảm của con!".
Từ đó, Bư thường xuyên leo cây giúp các bạn nhỏ trong rừng. Chú học được rằng: Nỗi sợ giống như đám mây - nhìn từ xa thì đáng sợ, nhưng khi dám chạm tay vào, ta sẽ xuyên qua để thấy ánh mặt trời!