Trong trạm nghiên cứu Hải Đăng sâu thẳm dưới Thái Bình Dương, cô bé 9 tuổi Mai lần đầu được theo bố mẹ thám hiểm. 'Con sợ nước sâu lắm!' - Mai thì thào với R3C, chú robot cao lêu nghêu làm từ vệ tinh cũ và vỏ thuyền.
R3C xoay tròn camera màu xanh lá: 'Phân tích san hô: độ phủ giảm 70%! Màu sắc biến mất do thiếu... khoáng chất lạ?' Đột nhiên, rừng san hô xám xịt rùng mình. Từ khe nứt dưới đáy, dòng nước đen ngòm bốc lên cuốn phăng chú cá clown bé nhỏ.
Mai siết chặt tay R3C: 'Phải xuống xem thôi!' Dù run bần bật, cô cùng robot dùng tàu ngầm mini lao xuống vực. Ánh đèn chiếu vào hang động kỳ lạ - những tinh thể tím nhấp nháy như ngôi sao. R3C reo lên: 'Phát hiện canxi cacbonat + hợp chất sắt từ núi lửa! Chúng hút hết chất dinh dưỡng của san hô.'
Bỗng hàng triệu chấm xanh lục bùng sáng quanh họ. 'Là sinh vật phù du phát quang!' - Mai thốt lên. R3C lập tức tính toán: 'Chúng cần lưu huỳnh trong dòng nước đen. Đề xuất: dẫn nước giàu khoáng về rạn san hô để cân bằng thức ăn!'
Nhờ hệ thống ống dẫn thông minh từ phế liệu tàu vũ trụ, hai bạn nhỏ tạo dòng chảy mới. Rạn san hô dần hồi sinh với sắc cam rực rỡ, lấp lánh dưới làn nước lấp lánh ánh xanh sinh học. Từ đó, Hải Đăng trở thành công viên hải dương đầu tiên được vận hành bởi... một cô bé và người bạn sắt biết lắng nghe Trái Đất.