Giữa những đám mây óng ánh, đảo Thiên Phù kỳ lạ treo lơ lửng nhờ các cột từ trường khổng lồ. Linh – cô bé 10 tuổi con nhà khí tượng – đang mải mê sửa chiếc cánh máy bị kẹt thì nghe tiếng động lách cách trong rừng san hô pha lê.
"Cạch! Cạch! Pin yếu... 5%..." – giọng nói cơ khí vang lên từ đống lá dương xỉ. Một chú robot chim nhỏ bằng đồng, đôi mắt đèn led nhấp nháy đỏ, đang cố gắng vùng vẫy đôi cánh gãy. Linh vội lấy tua vít mini từ balo: "Đừng sợ, tớ sẽ giúp cậu! Cậu tên gì nhỉ?"
"Tôi... là Cúp. Phi thuyền mẹ rơi... 300 năm trước." Cúp lí nhí khi được thay pin mới. Cả hai đang say sưa trò chuyện thì mặt đất rung chuyển. Những tảng đá núi bắt đầu rơi xuống vực mây đen ngòm.
"Từ trường đang suy yếu!" – Linh hốt hoảng chỉ chiếc đồng hồ đo địa từ trường đỏ rực. Theo bản đồ 3D từ mắt Cúp, họ phát hiện một cỗ máy hình tổ ong khổng lồ dưới lòng đất, nơi phát ra sóng từ trường giữ hòn đảo. Nhưng nó đã ngừng hoạt động từ lâu, những sợi dây leo quấn chặt các bánh răng.
"Cần nạp năng lượng sét!" – Cúp chỉ lên trời nơi những tia chớp xanh lè đang gầm gừ. Linh gật đầu: "Mình sẽ dẫn sấm sét vào máy phát điện cổ! Nhưng phải tính toán đúng góc 34 độ để tia sét không nổ tung mọi thứ."
Trong cơn gió xoáy dữ dội, Cúp dùng đôi cánh mới liên tục đo đạc điện tích mây, trong khi Linh điều chỉnh những tấm thu lôi khổng lồ. Một tia chớp rực lửa đánh xuống, chạy dọc theo dây đồng cổ vào ruột máy. Các bánh răng ầm ầm quay, từ trường hồi phục đẩy hòn đảo lên cao. Trên bầu trời, cỗ máy thở lại nhịp đập vàng óng như trái tim vũ trụ.