Trong ngôi làng nhỏ dưới chân núi Hùng Vĩ, cậu bé Lan mơ ước một ngày được chạm tay vào mây trời. Đêm nào cậu cũng ngắm dãy núi như bức tường thành sừng sững, lòng thầm hứa sẽ chinh phục đỉnh Thiên Mục – nơi có loài hoa thần thoại mang tên ‘Ước Nguyện’.
‘Cháu phải tập luyện thật nhiều!’ – Lan tự nhủ khi leo lên tảng đá to sau vườn, những giọt mồ hôi rơi xuống đất thành hoa cỏ. Bàn tay nhỏ xíu bám chặt vào khe đá, chân đạp mạnh để vượt qua từng centimet. Tiếng chim ưng vọng từ đỉnh núi như tiếp thêm sức mạnh.
Sáng hôm gặp Hổ Con bị sa hố sâu, Lan đã dùng dây leo kết thành thang cứu bạn. Cái ôm ấm áp của chúa sơn lâm khiến trái tim cậu rung lên: ‘Hãy giữ lấy chiếc lông vàng này, khi gặp nguy hiểm nó sẽ giúp cậu’. Đến trưa, gặp Cá Thần mắc cạn bên bờ suối, Lan khéo léo dẫn nước về vũng. Chiếc vảy lấp lánh nhận được tỏa sáng như ngọc: ‘Đây là tấm bản đồ dẫn lối qua đầm lầy’.
Khi màn đêm buông xuống, tiếng kêu yếu ớt của Đại Bàng Non rơi từ vách đá khiến Lan dừng chân. Cậu dệt từng sợi dây bằng cỏ khô, cẩn thận đưa bạn trở về tổ ấm. Chiếc lông vũ màu bạc rơi vào lòng bàn tay: ‘Hãy thả nó khi con đường tưởng như vô vọng’.
Ba phép màu nối tiếp xuất hiện khi Lan đứng trước vách núi cheo leo. Lông hổ biến thành thang mây óng ánh, vảy cá hóa cầu vồng bắc qua thác dữ, lông đại bàng thành đôi cánh nâng bước chân nhỏ. Trên đỉnh Thiên Mục rực rỡ ánh bình minh, đóa hoa Ước Nguyện nở ra từ khe đá nứt nẻ – cánh hoa mong manh màu tím huỳnh quang đang thì thầm: ‘Dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là biết yêu thương đủ nhiều để vượt qua nỗi sợ’.
Khi trở về làng, Lan trồng những hạt giống hoa mới dưới chân núi. Mùa xuân năm sau, cả triền đồi nở rộ một thảm hoa tím mang tên Dũng Khí – loài hoa đẹp nhất chỉ nở khi gặp bàn tay ấm của lòng tốt.