Trong khu rừng Ánh Dương có chú sóc tên Sóc Lửa, dù mang tên đầy năng lượng nhưng lại sợ độ cao đến mức không dám trèo quá ngọn cỏ. Mỗi lần mẹ dạy leo cây, Sóc cứ co rúm lại:"Con chỉ thích nhặt hạt dưới đất thôi!"
Một chiều mưa gió, tiếng kêu khản đặc vang lên từ ngọn cổ thụ:"Cứu… có ai không?" Chim non bị lạc đang mắc kẹt trên cành cao. Sóc Lửa rùng mình nhìn lên tán lá chập chùng, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Bỗng hình ảnh bà nội từng dạy hiện về:"Trái tim dũng cảm không phải là không biết sợ, là biết run nhưng vẫn bước tiếp." Sóc hít sâu, móng vuốt bám vào vỏ cây sần sùi. Mỗi bước leo như dồn cả nghìn cân, gió rít qua tai, mưa xối vào mặt…
Giữa lúc tưởng chừng gục ngã, Sóc chợt thấy tổ chim đung đưa trước mặt. Dùng hết sức cuối cùng, chú giật chiếc lá to làm mái che cho bạn. Khi hai bạn tiếp đất an toàn, cả khu rừng vỡ òa trong ánh nắng xuyên mây.
Tối đó, Sóc Lửa ngủ ngon lành lần đầu tiên trên nhánh thông cao nhất. Bài học nhỏ đã thành câu cửa miệng của muôn loài:"Hãy để nỗi sợ chắp cánh cho lòng can đảm!"