Trong khu rừng Rực Rỡ đầy hoa cúc vàng và nấm biếc, Thỏ Con thường chạy nhảy hát vang: 'Hôm nay trời đẹp quá, ta là chú thỏ vui tươi!' Nhưng sáng nay, khi tỉnh dậy không thấy chiếc nơ đỏ yêu thích đâu cả, Thỏ Con hết đảo ghế nhỏ lại lục tủ quần áo. Bụng nó cồn cào như có ong châm. 'Hu… nơ của mình… mất rồi!' - hai tai Thỏ cụp xuống, giọng nghẹn ngào.
Bỗng Sóc Nâu từ cây dẻ nhảy xuống, đuôi xù lên như chùm bông: 'Bạn ơi, sao mặt buồn thiu? Mình cùng đi tìm Cú Thông Thái nhé!' Hai bạn nhỏ men theo dòng suối trong veo, nơi Cú Mèo đang ngồi đọc sách dưới tán sồi già. Đôi mắt tròn vàng ấm áp của Cú nhìn Thỏ mỉm cười: 'Nỗi buồn giống đám mây xám, chúng sẽ tan nếu con biết thổi bay chúng đi.'
Cú dạy Thỏ hít thở sâu 'Hít vào thật căng bụng… thở ra từ từ', rồi cùng nghĩ cách may chiếc nơ mới từ lá cây đỏ thắm. Vừa lúc đó, Gấu Xù xuất hiện, mặt đỏ bừng gào lên: 'Ai đã lấy mật ong của ta?' Cú Mèo nhẹ nhàng đưa cho Gấu chiếc gương nhỏ: 'Cơn giận như lửa, hãy nhìn chính mình trước khi nó thiêu rụi niềm vui.' Cả nhóm cùng chơi trò đếm bước chân để Gấu bình tâm lại.
Chiều hôm ấy, khi mặt trời nhuộm vàng ngọn cỏ, Thỏ Con đeo chiếc nơ lá lấp lánh nhảy múa. Cú Mèo thì thầm: 'Cảm xúc là người bạn kỳ diệu, khi biết lắng nghe và yêu thương chính mình, các con sẽ luôn tìm thấy ánh nắng trong tim.'