Trong một ngôi làng nho nhỏ có cô bé tên Mây 7 tuổi với mái tóc xoăn bồng bềnh như đám mây trắng. Một sáng thức dậy, Mây phát hiện chiếc hộp thần kỳ dưới gầm giường với dòng chữ 'Cánh cửa cảm xúc'. Khi mở hộp, ba sinh vật nhỏ xíu màu sắc liền nhảy ra: Bạn Vàng Vui Vẻ cười tít mắt, Bạn Xanh Buồn Bã rơm rớm nước mắt và Bạn Đỏ Giận Dữ gầm gừ.
Bạn Vàng reo lên: 'Chào Mây! Chúng tôi ở đây để giúp cậu hiểu về cảm xúc của mình. Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?' Mây ngập ngừng: 'Tớ... tớ đang lo lắng vì chiều nay phải biểu diễn ở trường'.
Bạn Đỏ đột nhiên phình to: 'Giận quá! Sao phải sợ chứ? Đập vỡ cái micro đi là xong!' Mây vội lùi lại khi thấy tim đập nhanh. Bạn Xanh thì thào: 'Hay là mình trốn đi... trốn cho xong'.
Bạn Vàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mây: 'Hãy hít thở sâu nào! Cảm giác lo lắng giống như những đám mây đen che mất mặt trời. Nếu mình thổi nhẹ... một... hai... ba... chúng sẽ tan dần'. Cả ba cùng hướng dẫn Mây vẽ ra 'chiếc hộp bình tĩnh' - nơi cô có thể viết hoặc vẽ những lo lắng rồi gấp lại.
Khi tới giờ biểu diễn, tim Mây đập thình thịch. Bạn Đỏ cứ muốn ném micro xuống đất, nhưng cô bé nhớ lời Bạn Vàng: 'Mình có thể run sợ mà vẫn dũng cảm'. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười và hát vang bài hát về chú mèo đi lạc. Khán giả vỗ tay rào rào khiến Bạn Vàng nhảy múa tưng bừng.
Tối đó, Mây hỏi mẹ: 'Sao lúc vui con thấy bồng bềnh mà lúc giận lại nóng ran người thế ạ?' Mẹ ôm con giải thích: 'Cảm xúc như thời tiết trong lòng, lúc nắng lúc mưa. Quan trọng là con biết chuẩn bị 'ô' và 'kem chống nắng' cho tâm hồn'.