Trong khu rừng Ánh Sao, ba người bạn Thỏ Bông, Gấu Mật và Cáo Nhí luôn gắn bó với nhau. Một ngày nọ, Thỏ Bông bỗng ngồi thừ dưới gốc cây, mắt đỏ hoe. Cô bé thì thào: 'Mình làm mất con búp bê bằng bông mà mẹ may tặng...' Những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Gấu Mật đang chơi đá bóng thì quả bóng lăn vào bụi gai. Cậu giậm chân ầm ầm: 'Sao lúc nào cũng không như ý mình thế này!', hai bàn tay nắm chặt run lên.
Cáo Nhí vừa nhảy cẫng lên vui sướng khi được tặng kẹo mút, nhưng chỉ lát sau đã hét ầm ĩ khi bị ong đốt. Cả khu rừng xôn xao trước những cảm xúc thất thường của các bạn.
Bác Cú Thông thông thái mở cánh cửa gỗ sồi mời các bé vào. 'Cảm xúc giống như những đám mây, đến rồi đi thôi!' - Bác cười hiền. 'Khi buồn, hãy tìm ai đó ôm ấp như chiếc lá ấp ủ hạt mầm. Khi giận, thổi 3 hơi thật sâu như thổi bong bóng xà phòng. Còn khi quá vui, hãy nhảy múa như cơn mưa rào tưới mát khu rừng.'
Cả ba cùng nhau trồng vườn hoa Cảm Xúc. Mỗi bông hoa mang màu sắc khác nhau: Xanh dương cho nỗi buồn được thấu hiểu, đỏ cam cho cơn giận biến thành năng lượng tích cực, vàng rực cho niềm vui tỏa sáng. Dần dần, các bạn biết lắng nghe trái tim mình mà không bị cảm xúc cuốn đi.
Bác Cú Thông nhắn nhủ phụ huynh: 'Hãy cùng con đặt tên cho cảm xúc, sáng tạo 'chiếc hộp bình tĩnh' với kim tuyến lấp lánh, và kể những câu chuyện về thăng trầm trong cuộc sống. Trái tim non nớt cần được dạy cách lắng nghe, không phải phán xét.'