Trong khu rừng Cầu Vồng rực rỡ, có bạn Thỏ Trắng lúc nào cũng vui tươi với đôi tai hồng dễ thương. Một sáng nắng đẹp, Thỏ mẹ dẫn bé đến hồ Thiên Nga chơi. *Hiu hiu!* Gió thổi mang theo tiếng lá xào xạc như đang reo vui cùng bé.
Bỗng Thỏ thấy bạn Cua Đá bò ngang, bé vẫy tay: "Cùng xây lâu đài cát đi!" Nhưng Cua lắc càng: "Mình bận luyện bò ngang cho giỏi rồi". Trái tim bé xíu của Thỏ chùng xuống. Hai mắt lim dim, những giọt nước long lanh lăn trên má. Thỏ mẹ ôm bé thật chặt: "Con buồn à? Khi bạn từ chối, mình có thể tìm trò khác vui nhé!".
Chiều hôm ấy, Thỏ đang nặn đất sét cùng bạn Sóc Nâu. *Hự!* Sóc quơ đuôi làm vỡ bình hoa bé tạo cả buổi. Mặt Thỏ đỏ bừng, hai bàn chân dậm thình thịch: "Bạn hư quá!". Bỗng bé nhớ lời ông Gấu dạy: Hít sâu... 1, 2, 3... thở ra từ từ... Cơn giận tan biến như mây trời. Sóc gãi đầu xin lỗi, hai bạn cùng sửa lại bình hoa lấp lánh.
Tối đến, Thỏ ngắm sao với mẹ và thì thầm: "Hôm nay con học được rằng cảm xúc như cầu vồng, lúc tỏ lúc mờ. Khi buồn con tìm vòng tay ấm, khi giận con thổi bong bóng cười!". Gió đêm khẽ thì thầm lời đồng dao, những chiếc lá vàng rơi nhẹ như nụ hôn chúc ngủ ngon.