Trong khu rừng Ánh Dương, có một chú thỏ trắng tên Thỏ Bông luôn thắc mắc về những cảm xúc kỳ lạ trong lòng. Một ngày nọ, Bông phát hiện chiếc cổng bí ẩn dẫn tới khu vườn lấp lánh với dòng chữ "Vườn Cảm Xúc".
Bước qua cổng, Bông lạc vào Đồng Cỏ Hân Hoan nơi những bông hoa biết cười rúc rích. Nắng vàng nhảy múa trên lá, Bông cảm thấy lòng tràn ngập niềm vui. Chú giơ tay đỡ hạt sương long lanh, bỗng nghe tiếng thì thầm: "Niềm vui như cánh bướm, hãy nuôi dưỡng bằng những điều tử tế".
Đang mải đuổi theo đàn bướm ngọc, Bông trượt chân rơi xuống Hồ Nỗi Buồn. Mặt nước xám xịt in bóng chú thỏ ủ rũ. Từ đáy hồ vọng lên lời thì thào: "Nước mắt cũng cần được thấu hiểu". Bông ngồi thở thật sâu, nhẹ nhàng vốc nước tưới cho đóa hoa sứ trắng bên bờ.
Bỗng mặt đất rung chuyển đẩy Bông vào Núi Lửa Giận Dữ. Đá đỏ phun trào, không khí ngột ngạt khiến tim Bông đập loạn xạ. Chú chuẩn bị hét lên thì gặp Cây Thông Thái đang rì rào: "Hít vào... thở ra... đếm từ một đến mười". Làm theo lời cây, ngọn núi dần nguội lạnh.
Trên đường về, Bông gặp Cú Mèo Khôn Ngoan đậu trên cành sồi: "Mỗi cảm xúc đều là thông điệp quan trọng. Khi buồn, hãy tìm vòng tay ấm áp. Khi giận, lắng nghe hơi thở. Khi vui, chia sẻ điều tử tế".
Từ đó, Bông luôn mang theo chiếc túi kỳ diệu: viên sỏi trắng để nhớ cách lắng nghe, chiếc lông vũ xanh để thực hành hít thở, và cánh hoa vàng để trao yêu thương.