Trong khu rừng Cẩm Ly xanh mướt, có chú thỏ trắng tên Nho luôn bị các bạn trêu là ‘Thỏ Nước Sợ’ vì sợ vũng nước nhỏ. Một đêm mưa bão, nước lũ ập đến cuốn phăng kho lương thực. Cụ Thông già - người biết cách chống lũ - lại ngã bệnh vì rét. ‘Chỉ có lá Bạch Ngọc trên núi Đá Gầm mới cứu được cụ!’ - Sóc Vàng hốt hoảng.
Nho run rẩy nhìn dòng nước đục ngầu đang gầm rú. ‘Mình… mình phải đi thôi!’ Chú nắm chặt chiếc túi vải mẹ may, nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác. Gió rít trong tai như ma gọi, mưa xối vào mặt khiến mắt nhòe đi. Bỗng xoẹt! Một khúc cây đổ sát người, Nho suýt trượt chân.
Đến chân núi, Nho thở dốc nhìn vách đá dựng đứng phủ đầy dây leo trơn trượt. ‘Cố lên nào!’ Chú tự động viên, dùng răng cắn chặt dây leo trèo lên. Mưa tầm tã khiến đá trơn như đổ mỡ. Bỗng nhiên, tiếng gầm khủng khiếp vang lên - núi Đá Gầm thức giấc!
Trong hang tối lấp lánh thạch nhũ, lá Bạch Ngọc phát sáng dịu dàng. Nho rùng mình khi thấy bóng dáng gấu đá khổng lồ đang ngủ. Chú bò qua những mỏm đá sắc như dao, hơi thở nóng hổi của gấu phả sau gáy. Roạaaaa! Gấu đá cựa mình, Nho vội vơ lá thuốc nhảy ùm xuống dòng suối đang cuồn cuộn!
Lạ thay, nước không lạnh cóng như chú tưởng. ‘Bơi đi, Nho ơi!’ Tiếng cá Thần màu bạc vang lên. Nho giẫm nước cuống quýt, bỗng nhớ lời mẹ dạy: ‘Hít sâu, dang chân đều này con!’ Dòng nước chở chú như chiếc thuyền giấy, lướt qua bao hiểm nguy.
Khi trở về làng, mọi người reo vang. Lá thuốc của Nho giúp cụ Thông khỏe lại, dẫn cả làng đắp đê chặn lũ. Từ đó, Nho không còn sợ nước. Chú trở thành ‘Thỏ Nước Can Đảm’, ngày ngày dạy các bạn nhỏ bơi lội dưới dòng suối biếc.