Giữa khu rừng Mây Tím, có chú gấu tên Mật Ong sống cùng mẹ. Một ngày nọ, mẹ Gấu lâm bệnh nặng. Sư thần Rừng Xanh nói: "Chỉ có hoa Ánh Dương mọc trong hang Thần Sơn mới chữa được bệnh này."
Mật Ong rùng mình - hang Thần Sơn nổi tiếng tối tăm lại đầy đá lở. Chú vốn sợ bóng tối từ nhỏ, mỗi lần giông bão đều chui vào lòng mẹ trốn.
Đêm ấy, tiếng mẹ thở dốc khiến chú nắm chặt bàn chân bé xíu: "Con phải đi thôi!". Chú xách chiếc đèn lồng bằng vỏ dừa mẹ làm tặng sinh nhật, lần đầu rời nhà một mình.
Trên đường đi, Mật Ong gặp suối cuồn cuộn chắn ngang. Chú nhắm tịt mắt nhảy qua dòng nước lạnh cóng, hai tai vẫy như cánh bướm để giữ thăng bằng.
Bỗng trời đổ mưa tầm tã. Tiếng cú mèo Hú Von cất vang: "Về đi! Hang ấy toàn dơi hung dữ!". Mật Ong run bần bật nhưng nghĩ đến nụ cười mẹ dạy chú hát, lại bước tiếp.
Tới cửa hang, mùi mốc xộc vào mũi. Chú gấu nhỏ thắp sáng đèn lồng, khẽ hát bài mẹ thường ru: "Nụ cười cứ thắp sáng... bóng tối sẽ lui chân...". Ánh sáng vàng óng tỏa ra, lũ dơi kinh hãi bay đi.
Giữa hang tối lấp lánh thứ hoa vàng rực như mặt trời. Mật Ong trèo vách đá trơn trượt, mấy lần suýt ngã vẫn cố níu những rễ cây. Khi chạm vào cánh hoa ấm áp, chú nghe tim mình đập rộn ràng - chú đã làm được!
Trở về nhà, mẹ Gấu khỏe lại ôm con thật chặt. Từ đó cả rừng truyền nhau câu chuyện về chú gấu bé dũng cảm. Chiếc đèn lồng vỏ dừa trở thành biểu tượng của lòng can đảm nơi rừng sâu.