Ở một ngôi làng nho nhỏ ven rừng, có cô bé Lan 8 tuổi sống cùng gia đình. Một chiều thu, Lan lang thang nhặt hạt dẻ thì nghe tiếng rên yếu ớt vọng từ bụi cây. Cô bé khẽ đẩy cành lá ra và giật mình thấy chú thỏ trắng nằm co quắp, chân sau dính máu.
"Chắc chú bị dây thép gai quấn vào rồi!" - Lan thì thào, vội cởi chiếc khăn quàng đỏ băng vết thương. Cô bé bế thỏ về nhà, lén lấy thuốc sát trùng của mẹ để chăm sóc. Ba ngày liền, Lan dậy sớm hái cà rốt vườn nhà cho thỏ ăn. Khi vết thương lành, cô bé ôm thỏ ra bìa rừng nói: "Về với mẹ đi nhé!"
Chiều hôm ấy, em trai Lan khóc òa khi thấy chiếc ô tô đồ chơi bị gãy bánh. Cô bé chợt nhớ mình vô ý làm rơi nó sáng nay. Tim đập thình thịch, Lan hít sâu rồi nói: "Em ơi, là chị làm hỏng. Chị xin lỗi, chị sẽ dành tiền mừng tuổi đền em cái mới!"
Một buổi sáng mưa phùn, Lan thấy Hà – bạn cùng lớp - đi học trong chiếc áo cũ sờn vai. Trưa về, cô bé xin phép mẹ đem nửa số vở mới tặng bạn. "Con có thể dùng chung sách với bạn ấy, mẹ nhỉ?" - Lan nũng nịu khi thấy mẹ ngạc nhiên. Từ hôm ấy, hai đứa trẻ thường ngồi học chung, tiếng cười giòn tan như hồi chuông thuỷ tinh.
Đêm khuya, mẹ ôm Lan vào lòng thì thầm: "Con biết yêu thương muôn loài, dũng cảm nhận lỗi và sẻ chia với bạn – đó là những hạt giống tốt đẹp nhất của trái tim". Ngoài trời, chú thỏ trắng đang nhảy múa dưới trăng như gửi lời cảm ơn đến cô bé nhân hậu...