Trong khu rừng Lá Xanh có chú thỏ tên Bông nghịch ngợm nhất vùng. Một hôm, khi đào củ cà rốt, Bông phát hiện viên đá lấp lánh màu vàng như mặt trời. "Của tao rồi!" – Bông reo lên định giấu vào túi thì viên đá bỗng phát sáng và hiện dòng chữ: "Chỉ người thành thật mới được ước một điều."
Đang phân vân, Bông nghe tiếng khóc tỉ tê. Cô chim non bị gãy cánh nằm co ro dưới gốc sồi. Thỏ ta bỗng nhớ lời mẹ dạy: "Giúp đỡ người khác là điều quý nhất." Bông vội lấy lá cây băng bó vết thương cho chim, dù biết sẽ về nhà trễ.
Hôm sau, khi thấy bác Gấu mếu máo tìm kính đã mất, Bông chợt nhớ đã trông thấy chiếc kính rơi ở bờ suối. Dù rất muốn giữ viên đá phép màu, chú đã dẫn bác Gấu đến chỗ chiếc kính. "Cảm ơn cháu!" – Bác Gấu ôm chú thỏ hạnh phúc.
Tối đó, viên đá bỗng chớp sáng rực rỡ. Cô Rùa Mai thông thái xuất hiện giải thích: "Mỗi việc tốt của con đã đánh thức phép màu. Giờ con có thể ước điều gì đó." Bông mỉm cười: "Con muốn cả khu rừng này tràn ngập tiếng cười!"
Từ đó, những đốm sáng từ viên đá tỏa ra nuôi dưỡng cây cỏ, giúp muông thú sống hòa thuận. Bông trở thành bạn tốt được mọi người yêu quý, và bài học về tình yêu thương cứ thế được kể mãi...