Trong khu rừng Lá Xanh có chú thỏ trắng tên Bông luôn nép sau lưng mẹ mỗi khi màn đêm buông xuống. Một chiều thu, mẹ Bông lâm bệnh nặng. Cụ Già Rùa bảo chỉ có hoa Nguyệt Quế mọc trên đồi Ánh Sao mới chữa được.
Bông run rẩy nắm chặt chiếc lồng đèn nhỏ, hít sâu bước vào màn sương dày đặc. Tiếng cú mèo rúc lên khiến chú suýt đánh rơi đèn. 'Mình phải mạnh mẽ vì mẹ!' - Bông tự nhủ rồi dũng cảm tiến bước.
Giữa lối mòn, cây đổ chắn ngang. Bông cắn răng trèo qua những thân gỗ nhọn hoắt, bộ lông trắng dính đầy lá khô. Qua khỏi đồi, dòng suối gầm réo nước cuộn. Chú nghĩ ra cách ghép lá chuối thành bè, dùng cành cây làm mái chèo vượt dòng lũ dữ.
Đến chân đồi Ánh Sao, Bông giật mình nghe tiếng hú từ hang tối. Một đôi mắt xanh lóe lên! Chú đứng hình giây lát rồi hét vang: 'Hãy tránh đường! Mình cần cứu mẹ!'. Ánh sáng từ chiếc đèn soi rõ... chỉ là chú cún con lạc mẹ đang co ro. Cả hai cùng leo lên đỉnh đồi, nơi những đóa Nguyệt Quế tỏa sáng dưới trăng.
Ôm bó hoa quý trở về, Bông hiểu rằng lòng can đảm đã lớn hơn tất cả nỗi sợ. Từ đó, chú thỏ trắng trở thành huyền thoại sống động về ý chí cho cả khu rừng.