Trong khu rừng Cỏ Thơm, có chú thỏ trắng tên Bông luôn run rẩy trước bóng tối. Một chiều thu, em gái Nõn bị lạc vào rừng sâu. Tim Bông đập thình thịch khi mặt trời dần tắt, nhưng nhớ lời mẹ dặn: "Dũng cảm không phải là không sợ, mà là hành động dù tim đang run".
Chú lao vào màn đêm, chân dính đầy gai, tiếng cú kêu vang vọng. Bỗng đom đóm lấp lánh dẫn lối, dòng suối chảy xiết hiện ra. Bông hít sâu, nhặt cành tre làm cầu tạm. "Mình sẽ đan lá sen thành dây an toàn!" – Giọng nói nhỏ vang lên đầy kiên quyết.
Khi băng qua hang đá, tiếng rít lạnh gáy bủa vây. Con trăn xanh quấn quanh Nõn đang ngủ mê. Bông rùng mình nhớ tới trò chơi trốn tìm với em, cậu rón rén lấy chuối chín dụ trăn bò đi. Hai chị em ôm nhau khóc nức nở dưới trăng vàng.
Sáng hôm sau, cả khu rừng ngợp tiếng reo khi Bông dìu em về. Chú thỏ nhỏ giờ đã hiểu: "Thử thách như cơn mưa – làm cây thêm cứng cáp!". Từ ấy, bất cứ ai gặp khó khăn đều tìm đến Bông – vị anh hùng tí hon của Rừng Thơm.