Giữa khu rừng Cánh Bướm rực rỡ, có chú thỏ trắng tên Bông sống cùng bà nội hiền từ. Một sáng mưa phùn, bà nội Bông đột nhiên lên cơn sốt nặng. Bác Cú Mèo thông thái thì thào: "Chỉ có đóa hoa vàng trong Khu Rừng Đêm mới chữa được bệnh này..."
Bông nắm chặt chiếc túi vải nhỏ, đôi tai cụp xuống khi nghĩ tới khu rừng tối om mà lũ thỏ con vẫn thường dọa nhau. Nhưng hình ảnh bà nội thở dốc khiến cậu hít sâu một hơi: "Con sẽ đi!"
Bước chân đầu tiên vào rừng, tiếng cành cây lạo xạo khiến Bông muốn quay đầu. Bỗng ánh mắt vàng dịu dàng của Cô Hồng Hạc xuất hiện: "Dũng cảm không phải là không sợ, mà là biết mình sợ nhưng vẫn bước tiếp." Lời nói ấm áp như truyền thêm sức mạnh cho đôi chân bé nhỏ.
Giữa lúc vấp phải hố sâu đầy gai, anh Sóc Nâu từ tán cây nhảy xuống, tháo chiếc khăn quàng cổ làm cầu: "Thử thách giống như hạt dẻ, cứ gặm dần sẽ vỡ ra!" Những vết xước trên chân Bông dần quên đi khi cậu học cách bện dây leo thành thang.
Đêm xuống, tiếng cú kêu lạnh gáy. Bông co rúm người dưới gốc sồi thì chị Đom Đóm lập lòe bay tới: "Này bạn nhỏ, ánh sáng mạnh nhất không ở đèn trời, mà ở trái tim dũng cảm!" Vầng sáng nhỏ xíu dẫn lối cho cậu tới đồi hoa vàng rực như mặt trời.
Khi Bông ôm đóa hoa quý về tới nhà, bình minh vừa ló dạng. Giọt sương trên cánh hoa lấp lánh như nụ cười của bà nội đang dần hồi phục. Cậu thỏ nhỏ giờ đã hiểu: "Mỗi bước đi qua nỗi sợ chính là hạt giống dũng cảm nảy mầm."