Trong khu rừng Cầu Vồng, có chú thỏ trắng tên Bông luôn mơ ước chinh phục đỉnh Núi Mây Xanh. Dù bàn chân nhỏ hay bị run mỗi khi nhìn lên triền đá dựng đứng, Bông vẫn tự nhủ: "Mình muốn ngắm mặt trời mọc từ nơi cao nhất!".
Một sáng mùa thu, Bông quyết định xách ba lô vải lên đường. Đến chân núi, chú gặp bạn Sóc Nâu đang cười khúc khích: "Thỏ leo núi? Ngã rơi răng như hạt bắp ấy!". Bông nắm chặt dây đeo ba lô, thở đều: "Mình... mình sẽ cẩn thận!".
Giữa lúc vượt con dốc đá trơn, trời đổ mưa tầm tã. Bông co ro trong hốc cây, nghe tiếng Cú Già vang vọng: "Về thôi, còn non lắm!". Nhưng ánh mắt chú thỏ bỗng lấp lánh khi nhớ lời mẹ dặn: "Dũng cảm không phải là không sợ, mà là biết bước tiếp dù tim đập thình thịch!".
Bông lau nước mắt, dùng đuôi làm khăn quấn tay leo núi. Khi gặp con suối cuộn chảy xiết, chú Rùa Vàng hiện ra chỉ cách bện lá chuối thành bè. "Tin vào đôi chân nhé, bạn đã đi được nửa đường rồi!" – Rùa mỉm cười.
Hừng đông hôm sau, khi vết chân cuối cùng in lên đỉnh núi, Bông thấy cả thế giới nhuộm màu hổ phách. Dưới kia, các bạn nhỏ reo hò vang động cánh rừng. Chú thỏ bé biết mình vừa mang cả mặt trời về trong trái tim.