Trong khu rừng Lá Xanh, có một chú thỏ trắng tên Bông luôn được mẹ khen là thông minh, nhanh nhẹn. Thế nhưng Bông có một nỗi sợ bí mật: chú sợ bóng tối đến mức chưa bao giờ dám ra khỏi hang khi mặt trời lặn.
Một đêm mưa giông, tiếng sấm rền vang khiến Bông co rúm trong góc hang. Bỗng từ xa vọng lại tiếng khóc thút thít: "Cứu... cứu tớ với!" Bông nín thở lắng nghe - đó là giọng của Nhím Xù, bạn cùng lớp đang lạc đâu đó trong rừng tối.
Trái tim Bông đập thình thịch. Chú nắm chặt chiếc đèn lồng bằng đom đóm mẹ tặng, hít một hơi thật sâu: "Mình phải cứu bạn!" Từng bước chân run rẩy, Bông bước vào màn đêm đặc quánh. Gió rít qua kẽ lá như những bàn tay vô hình vồ lấy áo khoác.
"Bông ơi, đừng đi!" Tiếng Cáo Anh Đào gọi với từ hốc cây, "Trời tối thế này nguy hiểm lắm!" Nhưng chú thỏ nhỏ vẫn bước tiếp, những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống cổ. Bỗng ánh đèn lồng lóe sáng, phát hiện Nhím Xù đang mắc kẹt dưới mỏm đá trơn trượt.
"Nắm lấy tay tớ!" Bông hét vang qua tiếng gió gào. Một cơn gió mạnh thổi bay chiếc đèn, bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Tim Bông như ngừng đập, nhưng chú nhớ lời mẹ dặn: "Nỗi sợ giống như bóng ma - càng nhìn thẳng, nó càng nhỏ đi".
Hai bạn nắm chặt tay nhau, dò dẫm từng bước. Những con đom đóm bỗng kéo đến tạo thành cầu vồng lấp lánh dẫn đường. Khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, Bông đã đưa được bạn về nhà an toàn. Từ đó, khu rừng truyền tai nhau câu chuyện về chú thỏ dũng cảm đã chiến thắng nỗi sợ đêm đen.