Giữa Thung Lũng Ngàn Sao lấp lánh, có chú đom đóm nhỏ tên Ánh Sao luôn tự ti về ánh sáng mờ ảo của mình. Trong khi những người bạn cùng đàn tỏa sáng rực rỡ, cô bé chỉ dám lẩn trốn dưới tán lá dương xỉ.
Một đêm nọ, Ánh Sao phát hiện điều kỳ lạ: Những đóa mộc lan trắng muốt - vốn là nguồn sáng của thung lũng - đang khép cánh u sầu. Từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống nhuộm tím mặt đất. Cây Cổ Thụ nghìn năm thì thầm: "Chúng buồn vì bị lãng quên. Chỉ tình thương chân thành mới đánh thức phép màu".
Ánh Sao liều mình bay qua cánh đồng hoa, dùng thân hình bé nhỏ lau khô những giọt lệ. Kỳ diệu thay, khi ánh sáng yếu ớt của cô chạm vào nước mắt hoa, muôn ngàn tia sáng bạc bùng lên như sao sa. Hóa ra chính sự dịu dàng của Ánh Sao đã biến nỗi buồn thành tinh tú!
Thung lũng lại ngập tràn ánh sáng huyền ảo. Từ đó, đêm nào Ánh Sao cũng cùng những bông hoa biết khóc dệt những con đường sao, dẫn lối cho giấc mơ của muôn loài.