Trong khu rừng Rực Rỡ, có chú thỏ trắng tên Bông sống cùng mẹ dưới gốc cây cổ thụ. Bông luôn sợ bóng tối, mỗi khi màn đêm buông xuống, cậu co rúm người trong hang nhỏ, tim đập thình thịch nghe tiếng gió rít qua kẽ lá.
Một ngày nọ, mẹ Bông lâm bệnh nặng, đôi mắt đục mờ và bộ lông xám xịt. Bác Cú Mèo thông thái nói: 'Chỉ có Bông Hoa Ánh Dương nở giữa Đồi Ma Thiêng mới chữa được bệnh. Nhưng nơi ấy tối om và đầy hiểm nguy...'
Bông siết chặt hai bàn chân bé xíu: 'Con sẽ đi! Con không để mẹ đau đớn nữa!' Cậu khoác chiếc túi vải mẹ may, đeo lên cổ viên đá phát sáng - quà sinh nhật duy nhất của mẹ.
Bước vào rừng đêm, từng tiếng cành cây gãy lạo xạo khiến Bông lạnh gáy. Một bóng đen chớp qua - hóa ra chỉ là chú dơi đang mải đuổi muỗi. 'Phải mạnh mẽ thôi!' Bông tự nhủ, lòng bàn chay nhũn ra khi thấy hố sâu chắn ngang đường. Cậu nhắm tịt mắt chụp lấy dây leo, vút một cái qua vực!
Giữa lúc mệt lả, tiếng gầm gừ vang lên. Hai con chó sói lổm ngổm tiến về phía ánh đèn lập lòe từ viên đá của Bông. Tim thỏ nhỏ như ngừng đập... Bỗng cậu nhớ lời mẹ dặn: 'Trái tim dũng cảm tỏa sáng hơn cả bóng tối'. Bông rút chiếc kèn lá trong túi - món đồ chơi mẹ tự chế - thổi hết sức. Âm thanh chói tai khiến lũ sói giật mình, lủi vào bụi rậm.
Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua tán lá, Bông đứng trước Đồi Ma Thiêng. Hàng ngàn bông hoa vàng rực như mặt trời tí hon đung đưa trong gió. Cậu hái đóa hoa ấm áp nhất, chân tay dính đầy gai nhọn mà chẳng thấy đau...
Trở về nhà, Bông nhận ra khu rừng đêm nay không đáng sợ như cậu tưởng. Ánh trăng dịu dàng dõi theo bước chân nhỏ, tiếng dế thanh thản dạo khúc nhạc êm đềm. Mẹ Bông khỏi bệnh, ôm cậu thật chặt: 'Con mẹ thật dũng cảm!'
Từ đó, Bông thường dẫn các bạn nhỏ đi dạo đêm, chia sẻ bí quyết vượt qua nỗi sợ: 'Hãy lắng nghe trái tim mình. Nơi tối nhất sẽ có ánh sáng ấm nhất!'