Trong khu rừng Mặt Trời Mọc, có một chú Thỏ trắng tên Bông luôn được mọi người yêu quý vì tính tình hiền lành. Thế nhưng, Bông có một nỗi sợ âm ỉ từ bé: chú không dám bước qua chiếc cầu mây bắc ngang con suối sâu. Dù đã tập đi qua nhiều lần, tiếng gió rít bên tai và những thanh gỗ ọp ẹp luôn khiến trái tim bé nhỏ của Bông đập thình thịch...
Một sáng mùa thu, Sóc Nâu – người bạn thân nhất của Bông – bị sốt cao. Bác Cú già dặn: "Chỉ có lá thuốc Bạc Hà bên kia suối mới chữa được cho bạn ấy. Phải hái trước khi mặt trời lặn!"
Bông vội chạy đi tìm sự giúp đỡ. Nhím Con đang bận sửa nhà, Hươu Xám thì lo canh giữ đồng cỏ. Ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía cầu mây, Bông thều thào: "Chắc... chắc mình phải tự đi thôi."
Bước chân run rẩy đầu tiên lên cầu, từng sợi mây đung đưa như thách thức. Gió thổi tung đôi tai hồng, Bông nhắm tịt mắt lại định quay về. Bỗng tiếng thở dốc của Sóc Nâu vang lên trong tâm trí...
"Mình không thể bỏ bạn!" – Thỏ con tự nhủ và hít một hơi thật sâu. Chú bắt đầu hát bài ca mẹ dạy khi sợ hãi, mỗi bước chân nhún nhảy theo nhịp điệu. Những chiếc lá vàng rơi xào xạc như vỗ về, tia nắng xuyên qua tán cây nhuộm hồng đôi má phấn.
Giữa cầu, một thanh gỗ gãy rơi tõm xuống suối. Bông dừng lại, chân tê dại. "Mình làm được... Mình phải tin vào chính mình!" – chú nói to để xua tan nỗi sợ, hai tay bám chặt dây cầu mà tiến về phía trước.
Khi bước đi cuối cùng chạm đất, Bông ngỡ ngàng nhận ra chiếc cầu không đáng sợ như chú tưởng. Những cây Bạc Hà tỏa hương thơm ngọt ngào ngay trước mặt. Đôi chân nhỏ bé ấy chạy nhanh như gió, mang lá thuốc về kịp cứu bạn.
Từ hôm ấy, Bông thường dẫn các bạn nhỏ tập đi qua cầu mây. Chú thì thầm với một chú Thỏ mếu máo: "Nỗi sợ chỉ to bằng viên kẹo bông, còn lòng dũng cảm của chúng ta lớn hơn cả ngọn núi!"