Trên đỉnh Ngọc Sơn quanh năm phủ tuyết trắng, có một ngôi làng nhỏ nép mình giữa những vách đá lởm chởm. Tùng - cậu bé mười hai tuổi với mái tóc đen cắt ngắn - sống cùng bà ngoại trong căn nhà gỗ thơm mùi gỗ thông. Từ khi cha mẹ mất tích trong lần leo núi định mệnh, đôi mắt nâu của cậu luôn ánh lên nỗi sợ vô hình mỗi khi nhìn xuống vực thẳm.
Một đêm đông, trận bão dữ ập đến như lời tiên tri xưa của các bô lão. Gió gầm rú cuốn theo những tảng băng lở dọc sườn núi. 'Cháu phải lên đỉnh kích hoạt hệ thống chuông cảnh báo!' - Bà ngoại đặt vào tay Tùng chiếc đèn lồng đồng han gỉ. Căn phòng chợt tối sầm khi ngọn đèn dầu cuối cùng tắt phụt.
Bàn chân trần đâm vào tuyết lạnh buốt, Tùng rùng mình nghe tiếng đá lăn rào rào phía sau lưng. Đến giữa con dốc tử thần, cơn choáng váng ập đến khi cậu nhìn thấy vệt máu đỏ tươi trên nền tuyết. Một chú chim ưnng non với bộ lông trắng muốt đang co quắp, đôi cánh gãy nát. Đôi mắt vàng của nó nhìn Tùng đầy thống thiết.
'Được rồi, chúng ta cùng đi nhé.' - Tùng khẽ thủ thỉ, cởi chiếc khăn len bà đan tặng sinh nhật quấn quanh người chú chim. Cảm giác lông vũ mềm mại dưới cằm truyền cho cậu hơi ấm kỳ lạ. Từng bước chân chống gậy trượt tuyết, hai kẻ lữ hành nhỏ bé vượt qua vách đá dựng đứng nơi những sợi dây thừng mục nát đung đưa như xác chết.
Khi chuông cảnh báo vang lên chói tai, Tùng bỗng nhận ra mình đang đứng trên mỏm đá cheo leo nhất - nơi ba mẹ cậu từng chụp bức ảnh gia đình cuối cùng. Nước mắt ứa ra hòa cùng mưa tuyết. Nhưng hơi thở nóng hổi từ chú chim đang tỉnh lại trên vai khiến cậu hít sâu, giơ cao ngọn đèn lồng phát tín hiệu. Ánh sáng vàng cam xuyên thủng màn đêm, báo hiệu thành công cho đoàn cứu hộ đang chờ dưới thung lũng.
Sáng hôm sau, khi mặt trời nhuộm hồng những đỉnh núi, cả làng ngỡ ngàng thấy Tùng bước xuống với dáng vẻ khác hẳn. Trên vai cậu, chú chim ưnng vỗ cánh mạnh mẽ - đôi cánh đã lành lặn nhờ phép màu của lòng can đảm. Vết nứt trên chuông đồng cổ vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó là lời nhắc về khoảnh khắc một trái tim bé nhỏ đã đập vì cả thung lũng.