Giữa khu rừng Lá Xanh rộng lớn, có chú thỏ tên Bông nổi tiếng hiền lành nhưng hay rụt rè. Một hôm, mưa lớn làm sập cây cầu gỗ duy nhất dẫn tới đồng cỏ ngọt - nơi có những bụi cà rốt thơm ngon mà Bông thích nhất.
Bông nhìn cây cầu gãy đôi, đuôi cụp xuống: 'Ước gì mình đủ can đảm nhảy qua con suối này...'. Tiếng nước chảy ầm ầm như nuốt chửng lời nói của cậu.
Bác Gấu Mập đi ngang liền bảo: 'Cháu thử dùng tảng đá phía dưới làm bước đỡ xem?', nhưng Bông chỉ dám lắc đầu. Cô Sóc Nâu mau mắn chỉ cây leo: 'Sao không đu dây qua?', nhưng nhìn độ cao chóng mặt, Bông thu mình lại.
Đêm đó, trăng vàng rực rỡ chiếu xuống dòng suối. Bông chợt nhớ lời mẹ dặn: 'Can đảm không phải là không sợ hãi, mà là dám hành động dù tim đập thình thịch'. Cậu hít sâu, lấy đá xếp thành từng bậc nhỏ, dùng dây leo quấn quanh eo làm dây an toàn.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, từng bước chân run rẩy của Bông in lên những phiến đá trơn. Khi nước suối bắn tung tóe vào chân, cậu gần như muốn quay lại... Bỗng tiếng vỗ cánh vang lên - chị Cú Mèo đậu trên cành cao khích lệ: 'Cứ tin vào đôi chân của mình, Bông ơi!'.
Lần đầu tiên, Bông cảm nhận sức mạnh từ sâu thẳm trái tim. Cậu bám chắc vào sợi dây, co người nhún mạnh - một vòng cung trắng xóa vạch qua dòng nước. Khi chạm vào bờ bên kia, những củ cà rốt ngọt lịm tỏa hương chào đón người chiến thắng.
Sáng hôm sau, cả khu rừng ngỡ ngàng trước 'cầu thang mặt trăng' bằng đá lung linh sương mai. Từ đó, không chỉ thỏ Bông, mà tất cả các bạn nhỏ đều học được bài học: Mỗi nỗi sợ vượt qua chính là viên gạch xây nên lâu đài can đảm!