Bông Và Hành Trình Đêm Đầu Tiên
Trong khu rừng Cầu Vồng có chú thỏ trắng tên Bông luôn run sợ khi màn đêm buông xuống. Mỗi tiếng lá xào xạc, bóng cây đổ dài đều khiến Bông co vòi trốn trong hang. Thế nhưng một ngày kia, khi tủ thức ăn gần cạn kiệt và mẹ thỏ đau ốm, Bông quyết định cầm giỏ đi hái cà rốt dại giữa đêm tối...
『Con sẽ đi thay mẹ!』Bông nắm chặt chiếc đèn lồng nhỏ, bước ra khỏi hang với đôi chân run rẩy. Những bước đi đầu tiên thật kinh khủng - tiếng cú mèo hú vang, bóng cây như quái vật khổng lồ. Bông hát thật to bài hát mẹ dạy để lấn át nỗi sợ.
Giữa đường, cây cầu gỗ bắc qua suối bị gãy đổ. Bông suýt khóc nhưng chợt nhớ lời bố: 『Con hãy nhìn xung quanh!』. Cậu phát hiện những sợi dây leo bền chắc và cành cây khô. Sau hai giờ vật lộn, chiếc cầu mới được dựng lên từ đôi bàn chăm bé nhỏ.
Khi trăng lên cao nhất, Bông gặp chú nhím già sẵn sàng dẫn đường. Nhưng cậu lắc đầu: 『Cháu phải tự làm!』. Vượt qua khu rừng gai góc, tránh những hố sâu hoắm, cuối cùng cánh đồng cà rốt dại hiện ra lấp lánh dưới ánh trăng.
Trở về nhà lúc bình minh, Bông ôm chặt mẹ không nói nên lời. Từ đó, khu rừng có thêm huyền thoại về chú thỏ dũng sĩ với câu châm ngôn: 『Nỗi sợ chỉ to bằng cái bóng ta vẽ ra thôi!』