Nắng vàng rải trên con đường làng, Nam bước từng bước nặng nề theo bố mẹ về ngôi nhà mới. Cậu thở dài, nhớ thành phố ồn ã với những người bạn thân. "Ở đây chẳng có ai chơi cùng...", cậu nghĩ và cúi gằm mặt.
Buổi chiều đầu tiên, Nam ngồi thẫn thờ ném đá xuống mương nước. Bỗng tiếng cười giòn tan vang lên: "Cậu ném thế thì cá sợ hết!". Một cậu bé da rám nắng, áo phai màu đứng cười tủm tỉm. Đó là Hòa - đứa trẻ đầu tiên đến làm quen.
Hòa dẫn Nam khám phá cả thế giới mới: cánh diều lượn trên đồng cỏ, trò đuổi bắt qua luống rau thơm, cách bện rơm thành chú nghé con. Nhưng rồi một hôm, hai đứa cãi nhau ầm ĩ vì Nam kiêu hãnh khoe chiếc xe điều khiển từ thành phố. "Đồ công nghệ chả hay ho gì!", Hòa hậm hực bỏ đi.
Đêm đó, mẹ âu yếm xoa đầu Nam: "Con thử nghe kỹ điều Hòa muốn nói chưa? Bạn ấy đang tổn thương vì nghĩ con coi thường những thứ mộc mạc nơi đây...". Sáng hôm sau, Nam lấy hết can đảm tìm Hòa. Cậu ngượng nghịu đưa ra chiếc diều tự làm qua đêm: "Mình... mình muốn học cách thả diều đúng!"
Tuần sau, khi trận mưa rào trút xuống, Nam hoảng hốt thấy Hòa mắc kẹt giữa con mương nước chảy xiết. Không chút đắn đo, cậu lao ra nắm tay bạn, hai đứa vật lộn đến khi bố Hòa kịp đến ứng cứu. "Cậu điên à? Nguy hiểm lắm!", Hòa vừa khóc vừa siết chặt tay Nam.
Tối đó, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Bố mẹ kể cho Nam nghe về tuổi thơ gian khó nhưng tràn đầy tình thương của họ. "Dù ở thành phố hay làng quê, gia đình luôn là điểm tựa để con bay xa", mẹ thì thầm. Nam chợt hiểu ra hạnh phúc đôi khi giản dị như hương lúa chín và tiếng cười rúc rích dưới mái hiên.
Lễ hội trăng rằm, hai gia đình cùng ngồi dưới gốc bàng cổ thụ. Những chiếc đèn ông sao lấp lánh hòa cùng bài hát đồng dao. Nam thì thào: "Cảm ơn cậu đã dạy mình cách lắng nghe". Hòa cười hiền: "Và mình học được từ cậu sự dũng cảm của tình bạn". Gió đêm khẽ luồn qua kẽ lá như mang theo lời thì thầm của trái tim biết yêu thương.