Một buổi sáng mùa thu, Thỏ Bông mải mê đuổi theo chiếc lá vàng bay xa khỏi khu rừng quen thuộc. Đôi chân nhỏ bé cứ dẫn cậu đi mãi đến khi mặt trời dần khuất sau ngọn núi. Gió bỗng thổi mạnh cuốn đi dấu chân trên mặt đất, Thỏ Bông hoảng hốt nhận ra mình đã lạc đường.
“Cốc cốc! Có ai ở đây không ạ?” – Tiếng gõ cửa gấp gáp của Sóc Nâu vang lên khắp khu rừng. Cô bạn nhỏ ấy đã dẫn theo Dê Xám và Nhím Đốm, cả ba cầm đèn lồng đi tìm Thỏ Bông suốt đêm dưới cơn mưa tầm tã.
Trong khi đó, Thỏ Bông co ro dưới gốc cây sồi già. Cậu nhớ đến lời mẹ dặn sáng nay: “Con đừng đi chơi xa một mình nhé!”. Nước mắt hòa cùng mưa, cậu thầm hứa nếu được về nhà sẽ luôn nghe lời cha mẹ.
Bình minh ló dạng, tiếng gọi thân quen vọng đến: “Bông ơi! Các bạn đã tìm thấy cậu rồi!” Sóc Nâu nhảy cẫng lên khi thấy chiếc tai thỏ lấp ló sau tảng đá. Cả nhóm dìu Thỏ Bông về nhà, nơi mẹ Thỏ đang đứng chờ với vòng tay rộng mở.
Chiều hôm đó, Thỏ Bông ngồi kể cho em nghe câu chuyện của mình bên lò sưởi ấm áp. Cậu biết mình may mắn có những người bạn sẵn sàng xuyên đêm tìm kiếm, và một gia đình luôn chờ đợi yêu thương. Từ đó, cánh cửa nhà Thỏ Bông luôn rộng mở đón các bạn nhỏ đến chơi, bởi cậu đã hiểu rằng: Tình bạn chân thành và mái ấm gia đình là điều quý giá nhất trên đời.