Trong khu rừng Cỏ Lạ, thỏ Bông xoắn đôi tai trắng muốt ngồi thẫn thờ trên gốc sồi. Từ ngày có em trai, bố mẹ cưng chiều bé Nâu hơn. 'Chắc họ không thương mình nữa', Bông nghĩ tủi thân, đôi mắt hồng hoe ướt.
Một bụi cây rung lên lạo xạo. 'Cậu khóc à?' - Một chú nhím lông xù bước ra, trên lưng đeo túi hạt giống. 'Tớ là Nhím! Mình trồng vườn cùng nhau nhé?' Bông gật đầu, lần đầu tiên cười tươi như hoa mười giờ nở.
Hai người bạn dùng lá chuối tưới nước, lấy que ghim hàng rào tre. 'Sao cậu buồn thế?' Nhím hỏi. Bông kể về em trai hờn dỗi. Nhím xoay tròn cái gai trên lưng: 'Nhà tớ có bảy anh em, lúc nào cũng ồn ào. Nhưng mỗi lần ốm, mẹ vẫn ôm tớ hát ru đấy!'
Bỗng tiếng lá khô xào xạc. Mẹ thỏ hốt hoảng chạy tới ôm Bông: 'Con đi đâu thế? Cả nhà tìm con khắp nơi!' Bông ngỡ ngàng thấy bố địu em Nâu trên lưng, mồ hôi nhễ nhại.
'Chúng tớ muốn trồng vườn tặng gia đình', Nhím giơ túi hạt giống lên. Cả nhà thỏ cùng cuốc đất, rắc những hạt cải bắp tím. Em Nâu cười khúc khích nắm tay Bông nhúng vào xô nước. Ánh trăng đầu tiên chiếu xuống luống rau non, lấp lánh như bàn tay mẹ vỗ về.
Sáng nay, vườn rau xanh mướt điểm những bông cúc vàng. Bông ôm Nhím thì thầm: 'Cảm ơn cậu đã lắng nghe mình'. Trên bàn ăn, cả nhà thỏ cùng nhau nhâm nhi món salad rau củ. Bố mẹ nắm tay Bông: 'Con là cô gái can đảm nhất của bố mẹ'. Ngoài cửa sổ, chú nhím nhỏ đang cười, lưng đầy những hạt giống mới.