Trong khu rừng Phương Hoa, có chú thỏ trắng tên Tí Hon sống cùng mẹ. Một hôm, mẹ thỏ bị ốm nặng. Cụ già Sơn Tước bảo: ‘Chỉ cánh cầu vồng bảy sắc mới chữa được bệnh cho mẹ cháu.’ Tí Hon liền ôm bình nước nhỏ lên đường.
Giữa đường, thỏ nghe tiếng khóc yếu ớt. Một chú chim sẻ non bị gãy cánh nằm dưới gốc sồi. Dù đang vội, Tí Hon vội dừng lại lấy lá cây băng bó vết thương. Chim sẻ thều thào: ‘Cảm ơn anh. Hãy nhận chiếc lông vàng của tôi làm kỷ niệm.’
Đến bên suối, thỏ gặp chú nhím con run rẩy vì đói. Tí Hon mở túi vải, chia nửa củ cà rốt cuối cùng. Nhím ấp úng: ‘Tớ... tớ đánh rơi hạt dẻ của mẹ mất rồi.’ Thỏ nhẹ nhàng an ủi: ‘Mình cùng đi tìm nhé!’
Hoàng hôn buông, Tí Hon phát hiện con cáo già mắc kẹt trong bụi gai. Cáo rên rỉ: ‘Ta định lấy trộm trứng chim nhưng bị trừng phạt.’ Dù lo lắng, thỏ vẫn gỡ gai giúp cáo. Cáo xấu hổ thú nhận mọi lỗi lầm và hứa sẽ sửa đổi.
Sáng hôm sau, khi những giọt nước cuối cùng trong bình vẩy lên trời, cầu vồng hiện ra rực rỡ. Giọng nói ấm áp vang lên: ‘Tình yêu thương của con đã đánh thức phép màu.’ Ánh sáng cầu vồng chữa lành cho mẹ thỏ, làm cây cối nở hoa, và biến chiếc lông chim thành cây cầu tơ óng ánh nối những trái tim nhân hậu.