Trên triền núi xanh ngắt của làng Hồng Sơn, cô bé Mai sống cùng bà ngoại trong ngôi nhà gỗ nhỏ. Một chiều thu nắng vàng như mật, Mai lon ton đi nhặt hạt dẻ về cho bà thì thấy vật gì lấp lánh dưới gốc thông già. "Ồ! Một chiếc ví da!" - Cô bé mở ra xem, tim đập thình thịch khi thấy xấp tiền và giấy tờ.
Bà ngoại vuốt tóc cháu: "Cháu định làm gì với nó?". Mai nhìn đôi tay bà chai sần vì dệt vải, nghĩ đến chiếc áo ấm bà đang cần. Nhưng đêm ấy, cô bé trằn trọc nghe tiếng gió rì rào như thì thầm: "Người mất ví hẳn rất lo lắng...".
Sáng hôm sau, Mai quyết định đến trạm xá làng. Cô bé ngỡ ngàng khi biết chủ nhân chiếc ví là bác sĩ Lan - người đang khám bệnh miễn phí cho dân làng. "Cháu thật đáng khen!" - Bác sĩ mỉm cười, đôi mắt ấm áp nhìn chiếc khăn tay thêu hoa cúc của bà ngoại Mai đang đeo.
Tuần sau, bác sĩ Lan xuất hiện trước cổng nhà Mai với hộp thuốc quý cho bà ngoại. Hóa ra, chính tấm lòng trung thực của cô bé đã khiến vị bác sĩ quyết định giúp đỡ gia đình nhỏ. Từ đó, mỗi sáng sớm, tiếng cười trong trẻo của Mai lại vang lên bên nồi cháo nóng bác sĩ Lan mang đến.