Trong khu rừng ngập mặn rì rào sóng vỗ, Cua Xanh – chú cua có lớp vỏ óng ánh như ngọc bích – đang loay hoay phát hiện dòng nước đục ngầu lạ thường. Từ khi Lươn Đen, kẻ chuyên đào hang sâu dưới bùn, mang về những túi rác lấp lánh, cả vùng cửa sông bỗng ngột ngạt. Cây đước già khẳng khiu trút lá, tôm cá lờ đờ bơi nghiêng.
Vạc Bạc, chòm lông bạc phếch vì tuổi tác, rỉ tai Cua Xanh: 'Hắn đang đầu độc mạch nước ngầm!'. Cả hai lần mò tới hang Lươn Đen, nơi chật cứng vỏ chai nhựa và dây kim loại gỉ sét. Một luồng khí lạnh bỗng cuốn qua – Bà Rừng, linh hồn nghìn năm của rừng, hiện ra từ đám rễ chằng chịt, trao cho hạt giống tỏa ánh sáng xanh biếc: 'Gieo nơi ô uế nhất, nhưng cần... một giọt nước mắt chân thành'.
Lươn Đen nhe nanh ngăn cản, nhưng khi hạt giống rơi vào vũng nước đen kịt, chính hắn bỗng rùng mình thấy rõ những sinh vật bé nhỏ đang quằn quại. Giọt nước mắt đầu tiên trong đời lươn lăn dài trên má. Hạt giống nứt vỏ, phủ lấp khu vực bằng thảm bần chàm hút độc tố. Cả rừng ngập mặn rùng rùng hồi sinh trong điệu nhảy của những cánh cò non.
Từ đó, Lươn Đen trở thành 'thuyền trưởng' dọn rác, còn Cua Xanh học được bài học sâu sắc: Thiên nhiên luôn cho ta cơ hội sửa sai, nếu ta dám lắng nghe.