Ở tận cùng dải Ngân Hà, có một ngôi làng nhỏ tên Mây Bồng Bềnh nằm lơ lửng giữa trời. Cứ mỗi sớm mai, những đám mây màu hồng cam lại cuộn tròn thành nhà cửa, còn gió thì hát véo von những bài ca bí mật. Bé Linh 7 tuổi, con gái người thợ dệt mây, có một khả năng kỳ lạ: em nghe được tiếng thì thầm của gió.
Một buổi sáng, làng mây đột nhiên rung lên bần bật. Gió thở dài trong đau đớn: "Con diều sao bị mắc kẹt... Cầu vồng đau quá...". Linh vội ôm theo chiếc chong chóng giấy bố làm tặng, leo lên chiếc thang mây mỏng manh dẫn lên tầng trời cao nhất. Từ trên ấy, em thấy một con diều lấp lánh sao đang quấn chặt vào sợi cầu vồng cong vút, khiến luồng gió bị tắt nghẽn.
Bé Linh khẽ thổi vào chong chóng, gọi những tia nắng mai đang ngủ quên: "Làm ơn giúp cháu tháo sợi cầu vồng ra!". Từng hạt nắng vàng óng bỗng nhảy múa, len lỏi vào giữa những sợi màu. Diều sao rung lên tiếng chuông ngân: "Cảm ơn bé! Ta đã đi lạc suốt ba ngày trời...".
Khi sợi cầu vồng được gỡ ra, gió ùa về xoáy nhẹ quanh làng, thổi bật những hạt mây vàng rực như pháo hoa. Diều sao cười vang, kéo theo dải ánh bạc lượn vòng quanh những ngôi nhà mây. Đêm ấy, Linh nằm nghe gió kể chuyện về chòm sao Thợ Dệt, tay vuốt nhẹ chiếc lông vũ bằng ngọc băng mà diều sao tặng - món quà của tình bạn bất ngờ giữa đất trời.