Dưới vầng trăng khuyết mỉm cười, Thỏ Bông nằm cuộn tròn trong chiếc giường nhỏ xinh. "Mẹ ơi, làm sao để có giấc mơ đẹp ạ?" - cậu nghển cổ hỏi. Mẹ Thỏ vuốt tai con: "Hãy đến thung lũng Ánh Sao, nơi những ngôi sao kể chuyện bằng ánh sáng."
Thế là chú bé lông trắng như tuyết xách đèn lồng giấy đi ngay. Gió đêm thì thầm dẫn lối, bỗng tiếng Sóc Nâu lanh lảnh vang lên: "Cậu cầm hạt dẻ thần này, nó sẽ sưởi ấm trái tim cô đơn!". Chiếc hạt lấp lánh như ngọc rơi vào túi áo Thỏ.
Khi băng qua cánh rừng phủ sương, Hươu Cao Cổ dịu dàng cúi xuống: "Hãy đội chiếc lá này để sớm mai sương không đánh thức cậu." Lá cây rủ xuống như chiếc ô che chở. Thỏ Bông cảm thấy lòng rộn ràng niềm vui.
Đến thung lũng Ánh Sao đúng lúc trăng lên cao nhất, muôn ngàn sao xếp thành dòng sông bạc. Thỏ Bông đặt hạt dẻ phát sáng xuống cỏ, chiếc lá trở thành chăn ấm. Trong giấc ngủ say nồng, cậu thấy mình cùng các bạn nắm tay nhảy múa trên cầu vồng, hái mây ngọt như kẹo bông.
Bình minh đến, tiếng chim hót đánh thức chú thỏ tinh nghịch. Trên đường về nhà, Thỏ Bông biết rằng giấc mơ đẹp nhất không ở đâu xa - mà chính là tình bạn ấm áp đã đồng hành cùng cậu trong đêm diệu kỳ ấy.