Trong khu rừng Trăng Ngọc nơi những tia sáng lấp lánh đan thành mạng lưới trên nền đêm, có chú sóc nhỏ lông vàng cam tên Nho sống trong hốc cây phong già. Khác với các bạn sóc khác, Nho có thể thì thầm với cỏ cây bằng thứ ngôn ngữ riêng. Mỗi đêm, chú lại kể cho bác sồi cạnh nhà nghe những câu chuyện phiêu lưu.
Một hôm, Nho phát hiện lá bác sồi rụng hết, cành khẳng khiu run rẩy. Bác bị ốm sao? - Nho lo lắng hỏi. Bác sồi thở dài: Ta nhớ người bạn thân thuở nhỏ là cây dẻ già bên suối. Đã trăm năm chúng ta chẳng được gặp nhau...
Nho liền quyết định giúp bác. Chú nhờ gió đêm mang hạt dẻ đến, nhưng chúng lăn vào bụi gai. Chú thử dụ chim gõ kiến đục đường hầm, nhưng đất đá quá cứng. Khi đang ngồi bệt dưới rễ cây buồn bã, Nho chợt nghĩ: Sao mình không kết nối những sợi rễ này nhỉ?
Suốt ba đêm, Nho miệt mài đan những sợi rễ mảnh mai của bác sồi thành chiếc cầu uốn lượn. Khi mặt trăng tròn nhất, cây dẻ già bên suối bỗng rung lá xào xạc - những sợi rễ của nó đã chạm vào cầu rễ Nho tết! Hai cây cổ thụ reo vui, lá non bật chồi xanh biếc. Từ đó, khu rừng có thêm con đường ngầm bằng rễ cây lấp lánh phấn hoa, nơi muôn loài trao nhau những điều tốt lành.
Nho mỉm cười ngắm ánh sáng lấp lánh trong hốc cây. Giờ chú đã có thêm vô số người bạn mới để lắng nghe...