Giữa rừng U Minh xanh mướt, có chú tê tê nhỏ tên Tí Hon luôn coi những chiếc vảy vàng óng của mình là báu vật. Một chiều nắng gắt, mùi khét lẹt bỗng xộc vào hang. Tí Hon bò ra thì thấy lưỡi lửa đang liếm trời đỏ rực!
"Cứu với! Cháy rừng!" - Tí Hon hét lên, vội chạy về phía cây đa cổ thụ có khuôn mặt nhăn nheo như ông tiên. Cây đa rì rào: "Ta cần khúc hát mưa của tổ tiên, nhưng phải có lá vàng trong hang sâu nhất..."
Tí Hon giật bắn người: Hang sâu ấy chính là nhà cũ nó bỏ hoang từ khi bị con người săn đuổi. Nhưng tiếng cây gãy răng rắc thúc giục chú lao đi. Trong hang tối om, chiếc lá phát sáng như đom đóm dẫn lối. Khi Tí Hon chạm vảy vào lá, cả khu rừng bỗng vang lên điệu nhạc tí tách réo rắt...
Mưa! Từng giọt nước mát lành ào ạt dập lửa. Sáng hôm sau, các nhà khoa học tới hiện trường ngỡ ngàng thấy đám cháy đã tắt từ đêm. Từ đó, họ lập đội bảo vệ rừng và trang trại nuôi tê tê ngay mép rừng. Còn Tí Hon thì rủ rê lũ dế làm cầu thang leo cho các bạn nhỏ trèo lên nghe cây đa... hát ru giấc trưa.